_ Diễm Linh Cung _
- Phụng Phi :Tỷ tỷ, tỷ bảo chúng ta cần cách xa Hoàng Quý Phi và Hoàng Hậu.
Nhưng nếu tách ra rồi, chỉ có hai chúng ta phải làm sao đây?
- Diễm Tần : Đoan Quý Phi sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ những người bên cạnh mình như vậy, có thể thấy Y rất xem trọng họ.
Bây giờ trong Cung, không về phe Hoàng Hậu, cũng chỉ có thể về bên Lưu Quý Phi và Đoan Quý Phi thôi.
Chỉ còn hai người đó có thể bảo vệ cho chúng ta.
Tỷ không muốn làm tay chân cho kẻ giết con mình!
- Phụng Phi : Có vẻ tỷ đã thay đổi cách nhìn về Đoan Quý Phi.
- Diễm Tần : Trước kia ta chán ghét Y vì đột nhiên vượt mặt chúng ta.
Nhưng bây giờ, những người tỷ tin tưởng, những người từng giả vờ giúp đỡ cho tỷ, lại quay đầu hãm hại mình.
Trong khi đó, Đoan Quý Phi mang bên mình chức vị Quý Phi, lại còn là một người sẵn sàng bảo vệ cho các muội muội của mình.
Y là người thật sự tình cảm chứ không phải giả nhân giả nghĩa.
Đi chúng ta đến Đoan Nguyệt Cung.
- Phụng Phi : Nhưng tỷ tỷ vẫn chưa khỏe.
- Diễm Tần : Không sao tỷ ổn!
_ Đoan Nguyệt Cung _
- Y : Ha...Họ đến cửa Cung quỳ làm gì?
- Tường Lam : Nương Nương, họ muốn gặp người.
- Y : Cả hai người sao?
- Tường Lam : Đúng vậy, Nương Nương người có ra gặp họ không?
- Y : Thôi được rồi! Đỡ ta.
Y đứng lên, tay trái được Tường Lam nâng.
Sải bước về cửa Cung uy nghiêm mà quyền lực.
- Phụng Phi : Quý Phi Nương Nương, thần thiếp đã gặp được người rồi!
- Y : Vào trong nói chuyện, các người cứ quỳ ở đây sẽ có không ít lời qua tiếng lại về Đoan Nguyệt Cung.
Y quay gót bước vào trong, Phụng Phi dìu Diễm Tần đứng lên.
- Diễm Tần : Muội muội, cố gắng lên.
Chỉ cần được người đó chấp nhận, sau này chúng ta sẽ được cả đời bình an.
Vào bên trong, họ vẫn quỳ trước mặt Y.
Tay cầm tách trà thơm, mày nhướn lên nhìn bọn họ...Y cất lời.
- Y : Rốt cuộc hai người muốn gì?
Diễm Tần rơi nước mắt, ngước lên nhìn Y kể lại toàn bộ.
Y đặt tách trà xuống, tay bấm từng hạt chuỗi.
- Y : Ha...các người quá nực cười.
Muốn được ta tha thứ? Các người có nhớ rõ trước đây đã làm những gì với ta không? Không nhớ rõ đúng không? Bổn Cung kể lại cho các người nghe.
Diễm Tần, mỗi ngày ngươi ra tay đánh Ngọc Hoa mười cái, kéo dài 10 ngày chỉ vì cô ấy vô tình làm rớt chậu nước trước Diễm Linh Cung.
Phụng Phi, cô bắt Tiểu Nhị Tử đến Phụng Mai Cung rửa chân cho cô, trong khi hắn ta là thái giám hầu hạ bên cạnh Bổn Cung, rõ ràng là không xem ta ra gì.
Có muốn ta kể nữa hay không? HẢ? CÁC NGƯỜI DỰA VÀO ĐÂU MÀ MUỐN TA THA THỨ?
Chiếc vòng chuỗi đứt dây, từng hạt chuỗi rơi xuống đất.
Diễm Tần bò đến gần chân Y.
- Diễm Tần : Quý Phi Nương Nương, thần thiếp biết những việc mình đã làm khó lòng được tha thứ.
Nhưng mà Nương Nương, xin người hãy hiểu cho tình mẫu tử của mẹ con thần thiếp.
Thần thiếp thật sự không thể im lặng chịu đựng làm tay chân cho kẻ giế.t chết con của mình.
Người bảo vệ và thương yêu tỷ muội của mình như vậy có lẽ người cũng phần nào hiểu được tình cảm của một người tỷ tỷ.
Phụng Phi chỉ có một mình thần thiếp chở che, trước kia thần thiếp đắc sủng có thề dễ dàng bảo vệ muội ấy.
Nhưng tương lai không đoán trước được, nếu thần thiếp bị thất sủng chỉ Phụng Phi chỉ còn có một mình.
Quý Phi Nương Nương, thần thiếp biết người mà Nương Nương hận không phải là chúng thiếp.
- Y : Haha...sai rồi! Hận thì ta đương nhiên có hận, nhưng người Bổn Cung hận nhất không phải là các cô cho nên tránh xa ra.
Ta chưa muốn tính tới các cô.
- Phụng Phi : Quý Phi Nương Nương! Thần thiếp biết người không thể quên đi những chà đạp mà người chịu trước kia.
Thần thiếp nguyện để người trừng phạt, sẽ không mở miệng kêu than một lời! Tỷ tỷ vừa mới mất con, cơ thể yếu ớt, đau