Sáng hôm sau tại Đào Nhi Cung.
Các phi tần đều đến thỉnh an đầy đủ.
- Hoàng Hậu : Nếu các muội đã đến thỉnh an hết thì về được rồi! À, Diễm Tần và Phụng Phi ở lại một chút.
Bổn Cung muốn nói chuyện với hai muội.
Họ nhìn nhau vô cùng hoang mang, Y đương nhiên thấy ánh mắt cầu cứu của họ.
- Y : Hoàng Hậu Nương Nương xin thứ lỗi, hôm nay hai vị muội muội đã hứa cùng thần thiếp đến Chính Cung thỉnh an Thái Hậu.
Không nên để Thái Hậu chờ lâu! Thần thiếp xin cáo lui! Hai muội đi nhanh lên.
- Diễm Tần : Hoàng Hậu Nương Nương, thần thiếp cáo lui!
Họ chạy nhanh phía sau Y, bên trong Hoàng Hậu không khỏi tức giận.
Cô ta như nổi điên lên.
Hoàng Quý Phi nhàn hạ ngồi uống trà.
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, người tức giận gì chứ.
Thần thiếp đã từng nói người đừng suy nghĩ quá đơn giản.
Bây giờ thì hay rồi, cả Hậu Cung đều chạy theo chân ả ta.
- Hoàng Hậu : Câm miệng! Diễm Tần đó, ngày trước Bổn Cung chiếu cố cô ta như thế nào, bây giờ lại trở mặt quay lưng.
Tiện tì!
- Hoàng Quý Phi : Có lẽ, cô ta đã biết được những gì không nên biết.
- Hoàng Hậu : Chuyện của trưởng công chúa? Làm sao có thể?
- Hoàng Quý Phi : Phụng Phi ngốc nghếch cho dù có nghe cũng không thể hiểu những gì chúng ta nói hôm đó.
Nhưng Diễm Tần có thể hiểu.
- Hoàng Hậu : Chết tiệt! Bây giờ phải làm sao đây?
- Hoàng Quý Phi : Ả Diễm Tần đó, gió chiều nào ngã theo chiều đó.
Đáng chết nhất.
Nhưng trước tiên, người và thần thiếp cần lấy lại ân sủng từ Hoàng Thượng.
_ Ngự Hoa Viên _
Các phi tần đều đã trở về Cung chỉ còn lại ba người họ.
- Diễm Tần : Quý Phi Nương Nương, lúc nãy người cố tình nói như vậy sao?
- Y : Không, Bổn Cung thật sự có hẹn với Thái Hậu.
Chỉ là thấy các cô hoang mang như vậy, ra tay giải vây.
Giờ các cô về được rồi!
- Phụng Phi : Chúng thiếp cáo lui!
- Y : Chờ đã, từ ngày hôm nay các người chú ý đến thức ăn của mình.
Muốn cẩn thận hơn thì dùng bữa ở Đoan Nguyệt Cung.
Còn nữa, ngày hôm qua vẫn chưa làm Bổn Cung hả giận.
Ngày sinh thần của ta các người mang hai hòn đá cuội để mừng thọ.
Sắp tới là lễ vạn thọ của Thái Hậu, Diễm Tần mang cho ta một cặp đá phỉ thúy, Phụng Phi mang cho ta một phiến đá thạch anh.
- Diễm Tần : Thần thiếp đã hiểu! Cung tiễn Quý Phi Nương Nương!
_ Chính Điện _
- Y : Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Thượng!
- Hắn : Người đến rồi sao? Mau, lại đây.
Biết là gì không?
- Y : Người đang vẽ tranh sao?
- Hắn : Nhìn có quen không?
- Y : Đây...là thần thiếp sao?
- Hắn : Người vẽ cho trẫm bức tranh bằng máu đẹp như vậy.
Trẫm vẽ lại cho người một bức tranh.
- Y : Rất đẹp!
- Hắn : Người đến tìm trẫm có chuyện gì sao?
- Y : Ngày hôm qua...người đã nói sẽ đến Chính Cung cùng thần thiếp.
Đi thôi!
- Hắn : À ra vậy, được!
_ Chính Cung _
- Thái Hậu : Đã đến rồi sao? Các con mau đứng dậy, đứng dậy đi.
- Y : Thái Hậu hôm nay người có khỏe không?
- Thái Hậu : Ai gia khỏe lắm, Nguyệt Nhi lại đây!
Y đến cạnh Thái Hậu, từ bên ngoài có một người phụ nữ mang trà vào.
Vẻ ngoài đã lớn tuổi, có vẻ rất giàu kinh nghiệm.
- Thái Hậu : Con có biết là ai không?
- Y : Thần thiếp chưa từng gặp qua vị cô cô này.
- Thái Hậu : Đây là Hồ Diệp cô cô.
Người do chính tay ngạch nương của con chọn.
- Y : Hồ Diệp cô cô, Bổn Cung có thể đến gần người một chút không?
Y nhìn bà ấy, vẻ ngoài hiền từ dày dặn.
Trong kí ức của cơ thể, người trước mắt quả thật rất giống ngạch nương của Minh Nguyệt.
- Y : Hồ Diệp cô cô, nhìn người ta có cảm giác rất đáng tin tưởng.
Xin hãy chăm sóc cho Thái Hậu thật tốt!
- Hồ Diệp cô cô : Quý Phi Nương Nương xin người yên tâm, nô tỳ đã hầu hạ Thái Hậu từ lâu.
Nhất định không phụ sự tin tưởng của người!
- Y : Xin đa tạ!
Tiểu Nhị Tử từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.
Có vẻ