_ Tiết mục văn nghệ ? Mấy người tự quyết định là được rồi mà ?
_ Tụi em tự quyết a ... Hừm, nhưng anh Mạn Thiên phải tham gia mới được.
Một bạn nữ đột nhiên lên tiếng, một lời liền nói chúng ý của con dân 11-9, các bạn học đều âm thầm giơ ngón tay cái quý giá với cô nàng.
Giống như sợ một người nói chưa đủ sức thuyết phục, cả một lớp 11-9 thay phiên nhau hò hét, kêu ca.
Nào là “ anh Mạn Thiên mà không tham gia là em cũng bỏ ” rồi thì “ phải có anh Mạn Thiên mới gọi là lớp 11-9 chứ ”
Phùng Tiểu Văn trước giờ không phải con người nhiệt huyết, năng nổ tham gia mấy hoạt động trường. Nhưng cậu cũng chẳng kẻ lười biếng trốn việc.
Vả lại kiếp trước cậu là con hoang, ở trường toàn bị bắt nạt, chửi rủa thậm chí là bạo lực học đường
Thầy cô biết nhưng mặc kệ, bạn học đều khinh thường cậu, cái gì như văn nghệ gì đó toàn gạch tên cậu ra, mấy việc khổ sở nặng nhọc thì đổ hết lên đầu cậu.
Nhưng Phùng Tiểu Văn chả thèm quan tâm.
Với cậu, thế giới vốn đã thối nát từ cái ngày mẹ cậu mất rồi.
Sau này những đứa từng coi thường cậu trước đây có đứa nào là có kết cục tốt.
Đứa thì đi bốc vác, đứa làm shiper có đứa con gái hồi cấp ba đổ cho cậu sàm sỡ nó, giờ thì cũng vào mấy quan bar làm chứ hay ho gì.
Trở lại với thực tại, nhận được cái gật đầu của Phùng Tiểu Văn, cả lớp 11-9 đang sôi nổi bàn bạc xem nên chọn tiết mục nào.
_ Tao nói này, hay lớp mình diễn kịch đi - Bạn nữ vừa rồi lên tiếng.
_ Không được ! Tao nghe bảo mấy đứa ban năm cũng diễn kịch. Lớp mình không thể đụng hàng lớp chúng nó được. - Một bạn nam khác nói.
_ Hả ~ Tao thấy diễn kịch được mà ~ Mình chỉ cần làm cho kịch bản không đụng hàng là được, tất nhiên anh Mạn Thiên sẽ đóng vai chính ~~~
_ Mình ? Đóng cái gì ?
_ Đúng rồi. Đóng kịch, nhưng kịch gì mới được a.
Nói đên đây lớp 11-9 lại thêm một lần gà bay chó sủa vì vấn đề : Diễn cái gì.
Cuối cùng, cả bọn quyết định sẽ diễn vở công chúa ngủ trong rừng. Kịch bản mới giao cho Tiểu Hoa viết.
Tiểu Hoa là học sinh có môn văn đạt điểm cao nhất khối, giao cho nàng viết kịch bản là hợp nhất rồi. Nhưng sao Phùng Tiểu Văn cứ thấy lo lo, khi không kính của cô nàng phát sáng vậy làm gì ?
...----------------...
Phùng Tiểu Văn vật vờ trở về nhà, cậu nhìn đồng hồ thì đã chín giờ tối. Nấu cái gì ăn cũng lười, cậu nằm lì luôn