_ Ôi, nàng đúng là một nửa của đời ta - Hoàng Tử chắc nịch nói, âm giọng trong trẻo phá tan sự lãnh lẽo của lâu đài cổ.
Người nọ im lặng thật lâu, không hề có ý trả lời. Hoàng tử lại càng nhìn y với đôi mắt thâm tình hơn. Nhẹ giọng thủ thỉ - Chỉ cần nàng chịu về với ta, ta sẽ cho nàng cuộc sống giàu sang, yêu thương nàng, nâng niu nàng, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất. Chỉ cần nàng muốn, ta thậm chí sẽ hiến dâng cả trái tim lẫn linh hồn này cho nàng.
_ Lộn kịch bản rồi cha. Ta là phù thuỷ.
_ Ta biết. Tuy trước giờ nàng đã làm nhiều chuyện sai trai. Nhưng ta tin, ta tin tình yêu ta dành cho nàng có thể cảm hoá tất cả !
_ Ê, thế con công chúa kia nằm đó làm gì ? Nếu người rảnh vậy thì hốt nó đi giùm ta cái.
Phù thuỷ vừa nói vừa chỉ vào nàng công chúa nãy giờ đang ngủ.
_ Hốt nó làm gì, ta chỉ hốt nàng thôi. Cứ để nó ở đấy làm nữ phụ đam mỹ đi.
Hoàng tử cầm lấy tay của phù thuỷ tiện thể sờ mó một lúc.
Lúc này nàng công chúa đột nhiên tỉnh dậy, không biết lấy ở đâu một mâm đồ ăn, nàng ta bắt đầu dùng chúng chọi vào người hoàng tử và phù thuỷ.
_ Bà mẹ chúng mày ! Bà còn sống sờ sờ đây chúng mày dám ở đấy phát cơm chó à ? Tin bà ch...
_ Cắt !!!! Tống Lâm Từ, cậu trốn sau anh Mạn Thiên làm gì ? Trong kịch vản viết cậu phải là người che trở anh Mạn Thiên, là người che trở, che trở hiểu chưa !!!
Tiểu Hoa vô vọng ở một bên gào thét. Mai là lễ kỉ niệm trường rồi mà cái vụ kịch gì đó vẫn chẳng đâu vào đâu.
Chủ yếu là vì cái cậu Lâm Tư kia. Rõ là ngày đầu diễn rất đạt, nhập vai rõ tốt, thế mà càng về sau càng nát thế nào ý.
Diễn tập không sai lời thoại thì là biểu cảm không đúng. Kiểu này thì kịch bản mà cô phải đổ mồ hôi sôi nước mắt viết ra và ban chín sẽ thành trở hề mất thôi.
Haiz. Tiểu Hoa hiện tại muốn xông lên bóp cô tên Lâm Tư kia.
_ Thôi được rồi, mọi người nghỉ chút đi. Tống Lâm Tư, cậu ra đây.
Tiểu Hoa bất lực đành gọi Tống Lâm Tư ra một góc, cố kiềm chế mà nhỏ giọng hỏi. - Này, rốt cuộc mấy ngày nay cậu làm sao thế ? Hồi đầu diễn tốt thế cơ mà ?
Nghe câu hỏi, Tống Lâm Tư to cao là thế lại chỉ biết thở dài thườn thượt, bất giác mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Cậu nhớ