Không lâu sau, Wiiliam Vĩnh Tâm mang thai. Nàng tìm đến đàn anh một lần nữa, nàng không cần tiền bạc, càng không cần địa vị gì đó, chỉ mong đàn anh chịu nhận đứa con này.
Nhưng hắn chỉ mặt không điểm sắc, đưa cho nàng một số tiền, bảo nàng bỏ đứa trẻ đi.
Thất vọng tràn trề cộng thêm tủi nhục khiến nàng không chịu được bỏ về. Nàng hiểu rồi. Nàng hiểu rồi, đối với người đàn ông đó, ngoài vợ anh ta ra thì những thứ khác chỉ là phù du.
Nàng phẫn uất gọi điện về cho gia đình, nhưng cha nàng là trưởng tộc, việc có đứa con gái mang thai con của một người đàn ông đã có gia đình quả là một nỗi nhục vô cùng lớn.
Đến cha và các anh nàng cũng muốn bỏ đứa bé. Nàng tuyệt vọng đến cùng cực gào lên rằng muốn nàng bỏ đứa nhỏ thà giết nàng đi còn hơn.
Vậy là Wiiliam Vĩnh Tâm đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc Wiiliam.
Nàng dùng số tiền còn lại trong thẻ mở một tiệm hoa nhỏ và mua một căn nhà, thật may cha và các anh nàng không chặn thẻ. Nếu không một kẻ luôn được chiều chuộng như nàng không biết sống sao.
Bốn năm ở nước ngoài một mình đã dạy nàng cách trưởng thành. Càng dạy nàng cách hiểu thấu lòng người.
Một buổi tối tháng mười hai tuyết rơi. Wiiliam Vĩnh Tâm sinh.
Không biết có phải lúc sinh bị nhiễm lạnh không mà thân thể La Mạn Thiên khi bé cực kì yếu.
Nàng thấy người ta nói mèo có chín mạng liền lấy nhũ danh cho La Mạn Thiên là mèo nhỏ ( tiểu Miêu )
[ @ lảm nhảm : ai không để ý thì đây chính là cách gọi của quản gia Tần Khúc với nguyên chủ ở chương 4 nhé :D ]
Cuộc sống của hai mẹ con tuy có chút thiếu thốn nhưng ấm áp vô cùng. Mạn Thiên của nàng giống nàng, là một mặt trời nhỏ hoạt bắt đáng yêu. Chỉ là khuôn mặt có phần giống với La Hi Thân.
Cho đến năm La Mạn Thiên mười tuổi, La Hi Thần đến tìm hai mẹ con bà. Hắn nói muốn cho hai mẹ con bà một cuộc sống tốt hơn. Wiiliam Vĩnh Tâm nửa tin nửa ngờ đi theo hắn.
Đến khi nàng phát hiện ra toàn bộ sự tình thì đã quá muộn rồi.
Mèo nhỏ của mẹ, không chăm sóc được con là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi. Mẹ phải đi trước rồi.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của nàng trước khi nhắm mắt xuôi tay.
...----------------...
Sự tình năm đó quả như Wiiliam Vĩnh Tâm nghĩ, chưa bao giờ là đơn giản cả.
Năm đó La Hi Thần ra ngoài gây thù chuốc oán với một gia tộc lớn, khiến họ ghi hận. Liên tiếp bị họ chặn đứng công việc