Phùng Tiểu Văn tỉnh dậy liền đón nhận sự hỏi han ân cần của mọi người. Dẫu sao cậu cũng không phải La Mạn Thiên hành real, vẫn là có chút thụ sủng nhược kinh đi.
Nhưng nghĩ lại thì muốn trả thù cho mẹ con nguyên chủ không thể không mượn thế lực của gia tộc Wiiliam này nha.
Vì vừa được tiếp nhận kí ức của La Mạn Thiên nên hiện tại Phùng Tiểu Văn đang trong trạng thái thơ thơ, thẩn thẩn. Thực ra là cậu đang sắp xếp lại những mảng kí ức lộn xộn, càng hiểu hơn về cái gọi là nhân vật pháo hôi này.
Đây có lẽ không chỉ đơn thuần là một nhân vật được viết ra bởi cảm xúc của con người nữa rồi. Mà tựa như một sự sống thực sự, có suy nghĩ, có cảm xúc.
Phùng Tiểu Văn đắm chìm trong những suy nghĩ dạt dào của mình nên không để ý đến cô hầu gái đã tiến vào phòng mình.
Cô ta cúi đầu một cách thuần thục, giọng nói máy móc vang lên.
_ Thư thiếu gia Mạn Thiên, đã đến giờ dùng bữa tối. Mời cậu xuống ăn, gia chủ và mọi người đang chờ.
Sau đó cô ta cúi thấp đầu hơn nữa, đáy mắt không hề che dấu điểm chán ghét và khinh bỉ.
Khi cậu tỉnh dậy vào tối hôm qua liền câu có câu không nghe người tên Wiiliam Viễn Duy đó nói chuyện, công thêm kia ức của nguyên chủ.
Thế là quá rõ ràng những chuyện xảy ra với mẹ con La Mạn Thiên năm đó rồi.
Một người phụ nữ đáng ra nên có được hạnh phúc. Một đứa trẻ nên được trưởng thành một cách tốt đẹp.
Lại bị La Hi Thần đó hại thành cái dạng gì rồi ?
Phùng Tiểu Văn không để tâm thái độ chán ghét của cô hầu gái, lách người qua cô ta mà đi thẳng. Một đường không hề quay đầu nhìn lại.
Đi được một đoạn dài cậu mới sực nhớ ra bản thân không biết phòng ăn ở đâu nên đành hỏi một người hầu gái khác đang lau dọn.
Người này tuyệt đối nhiệt tình. Ánh mắt nhìn cậu thâm sâu như chưa cả một đại dương bao la ( ý là bả sắp khóc ấy ).
Nếu được, người nọ còn muốn dẫn Phùng Tiểu Văn đến tận nơi cơ. May mà cậu nhanh chóng từ chối nếu không, cô ấy mà nhìn cậu nhiều hơn một chút chắc khóc lụt nhà í lộn lâu đài này quá.
Đến khi Phùng Tiểu Văn đến được phòng ăn thì mọi người đã tới đông đủ.
Nói vậy cho oai thôi chứ thật sự chỉ có bốn người.
_ Mạn Thiên, sao bây em mới tới ?! Anh đói muốn chết rồi đây này !!
Wiiliam Khải Dương bắt đầu than thở. Từ khi biết người này là con của Wiiliam Viễn Duy cũng là anh họ mình thì cậu quyết tâm