_ Hứa !
_ Ừ hứa ! - Trác Tường Vi cười một cách bất lực.
Nhận được lời bảo đám chắc chắn, Phùng Tiểu Văn thoả mãn lăn qua lăn lại trên người Trác Tường Vi, tìm vị trí thoải mái nhất lăn ra, ngủ.
Mà Trác chủ tịch bị dục hoả đốt thân lại chẳng giám làm gì, sợ liều quá thì lại mất vợ như chơi nên cũng đành ngậm ngùi.
Thôi thì bữa nay còn được ôm người ta ngủ.
Hơn hẳn những ngày khác rồi còn gì.
Sáng hôm sau, Phùng Tiểu Văn thức dậy, đã thấy bản thân ở một căn phòng xa lạ. Bàn làm việc và tủ sách ngăn nắp, vật dụng nhìn kiểu gì cũng thấy đắt tiền hơn đồ nhà mình.
Cậu nhớ tối qua đi ăn thịt nướng với đám nhóc kia, rồi đi karaoke. Lúc về thì mình đã say đến mất tỉnh táo. Thế là ai đã đưa mình về nhỉ ?
Tâm Như Phúc ? Không thể nào. Dù cậu ta muốn đưa mình về thật thì cái lão Tuý giữ vợ hơn giữ vàng đó sẽ đồng ý chắc.
Phùng Tiểu Văn đang điểm một loạt cái tên khác trong đầu thì tiếng mở của phòng tắm vang lên. Trác Tường Vi chỉ cuốn một chiếc khăn tăm ngang hông, để lộ cơ bắm săn chắc và đường nhân ngư quyến rũ.
Cậu nhìn hắn, lại lấy tay chọc chọc vào cái bụng nhỏ của mình.
Người ta thì cơ bụng sáu múi, mình thì bụng toàn mỡ ! Cuộc đời sao lại bất công tới như vậy chứ aaaaaaaa.
Trác Tường Vi đến bên cạnh cậu, tự nhiên ngồi xuống giường, phì cười học theo động tác vừa nãy chọc chọc bụng Phùng Tiểu Văn.
Cảm giác mềm mềm ấm ấm khiến cho hắn chỉ muốn ôm người vào lòng, hôn hôn nơi bụng cậu mấy cái.
Phần dưới thân lại bắt đầu đau.
Hai người ngồi sát cạnh nhau, Phùng Tiểu Văn cảm giác như cậu có thể ngửi thấy rõ mùi cây bạc hà toả ra từ người Trác Tường Vi.
Bất giác hành động của cậu có chút ngượng nghịu. Mà Trác Tường Vi giống như nhận ra điều đó, cậu càng cố cách xa bao nhiêu, hắn càng xích lại gần bấy nhiêu.
Phùng Tiểu Văn lấy cớ muốn đi tắm, sau đó nhanh chóng lẩn vài nhà vệ sinh. Cậu nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, không dám tin đây là mặt mình.
Đến lúc cậu ngốc ở trong phòng tắm xong, Trác Tường Vi đã nấu xong một bữa ăn thịnh xoạn.
Hắn vừa nhìn bé Hamster nhà mình lấp lấp ló ló ở của phòng ngủ thì bắt đầu than thở. - A ~ Tiểu Thiên Thiên ~~ Cái đồ có mới nới cũ. Tối hôm qua còn ôm người ta đi ngủ mà sáng nay đã làm như không có chuyện gì rồi. Cậu xem, cả đời tôi chưa từng thân mật với ai như vậy. Tiểu Thiên Thiên có phải nên chịu trách nhiệm không ?
Phùng Tiểu Văn cản thấy bản thân vô cùng oan ức, mặc dù