_ Nghe chưa, hôm nay cấm cậu đi học. - Phùng Tiểu Văn nhìn hắn, giọng điệu đe doạ cất lên.
_ Sao tôi phải nghe cậu ? - Trác Tường Vi hứng thú hỏi đến cùng.
_ À, thế chắc cậu lại quên ai là người sẽ nấu ăn cho cậu mỗi ngày. Thế cậu muốn ăn món ăn đẹp mà độc hay đọc mà đẹp —— í lộn. Đẹp mà ngon ?
Biểu cảm khuôn mặt của Trác Tường Vi cứng đờ. Chuột con giờ lại biết đe doạ rồi.
_ Nhưng mọi ngày tôi bận rộn với hội học sinh quen rồi, hôm nay tự dưng nghỉ ——
Phùng Tiểu Văn thực sự không hiểu nổi, tại sao trên thế giới lại có một số người có cái logic đặc biệt khác lạ như vậy. Ví dụ như Trác Tường Vi đây. Đã nói là nghỉ còn than không có việc gì làm, ủa rồi có việc gì rôi sao gọi là nghỉ ?
Hỏi han ngớ ngẩn.
Cậu ném cho Trác Tường Vi một đạo nhìn khinh bỉ. Mà cũng tội cho Trác đại ca lắm, hắn cũng chỉ muốn mượn việc này dần dần dụ Phùng Tiểu Văn đi chơi với mình thôi.
Ai dè nói sai để người ta khinh mình.
_ Vậy cậu đi chơi với tôi đi.
_ Hôm qua đi rồi thây.
_ Thì hôm nay lại đi nữa ! Có sao đâu. - Trác Tường Vi mặt dày.
_ Vậy cũng được - cậu suy nghĩ một chút - Vậy chúng ta đến Cô Nhi Viện đi !
Phùng Tiểu Văn đề nghị, đó là nơi mà kiếp trước cậu hay tới lui nhất, cô em gái đã viết ra cuốn truyện này cày cũng là xuất thân từ Cô Nhi Viên đó.
Trác Tường Vi có hơi tụt mod, hắn cứ tưởng mình và cậu sẽ đi chơi ở một địa điểm lãng mãn nào đó cơ, nhưng nhìn ánh mắt thoáng buồn xen lẫn sự hoài niệm của cậu, hắn lại không đành lòng từ chối.
Hai người đi xe riêng của Trác Tường Vi đến một Cô Nhi Viện ở phía nam thành phố, gần đến nơi, đột nhiên Phùng Tiểu Văn nhìn Trác Tường Vi một cái, nói là muốn đi bộ.
Vì thế, Trác đại ca vì chiều lòng vợ, vứt chiếc limosie sang trọng ở ven đường, đi bộ một đoạn mới đến Cô Nhi Viện.
Không khí buổi sáng trong lành, ở phía nam thành phố lại không phải nơi đông đúc như những vùng khác, thậm chí, một số hộ gia đình vẫn còn giữ thói sống của làng quê xưa.
Phùng Tiểu Văn và Trác Tường Vi đi bộ trên đường, chốc chốc lại nhìn đám trẻ nô đùa cười cợt, chốc chốc lại dỏng tai lắng nghe câu chuyện của một gia đình nào đó đang nói với nhau.
Đối với Phùng Tiểu Văn mà nói, đây chính là khung cảnh quen thuộc mà sâu trong tiềm thức cậu hoài niệm đã lâu, còn đối với Trác Tường Vi. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được thế giới này lại có mặt tên bình đến thế.
Không