Đàm Khanh lạnh nhạt gặm táo: "Chú này, chú nhìn nhầm rồi, đây là con trai cháu."
"Hơn nữa..."
Đàm Khanh thuận tay xách Đàm Kỷ Kỷ từ trong ngực Hạ Minh Ngọc ra, nhìn kỹ, chê bai nói, "Có chỗ nào giống anh ta chứ, trẻ con lòai người cũng không trông như vậy, ngu ngu đần đần."
Bác Vương: "..."
Bác Vương bị nghẹn đến mức râu cũng vểnh lên.
Hạ Minh Ngọc xoa mi tâm, đưa tay cầm bình sữa trên bàn đưa cho Đàm Khanh: "Đây là quản gia bên chỗ cha mẹ tôi, cậu gọi bác Vương giống tôi là được."
Tiếp đó lại xoay người: "Bác Vương, đây là Đàm Khanh, là..."
"Là bạn chạy bộ trước kia của cháu."
Đàm Khanh cười híp mắt, cong khóe miệng lên, chân thành nói, "Gọi tắt bạn chạy, hắc hắc hắc."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ tổng tài vác đôi mắt thâm quầng, nhức đầu ngồi xuống trên ghế sa lon rộng rãi, mệt mỏi nói, "Được rồi, bác Vương, trước kia cậu ta làm diễn viên, bác đừng để ý đến cậu ta. Hôm nay bác tới có chuyện gì không?"
Đây là lần đầu tiên bác Vương thấy có người xuất hiện ở nhà Hạ Minh Ngọc sớm như vậy, nhìn nhiều thêm hai lần rồi mới thu mắt về.
Ông kéo túi da trong tay ra, lại lấy mấy túi đựng bánh trà tinh xảo từ bên trong, "Gần đây phu nhân có nhận được mấy bánh chè Phổ Nhị trăm năm, bảo bác mang đến cho cháu."
Hạ Minh Ngọc tiện tay nhận lấy, mở tầng giấy ngoài ra ngửi một cái: "Cảm ơn bác Vương."
Bác Vương kéo túi lại, cười nói: "Khách khí với bác Vương của cháu làm gì? Thiếu gia, hôm nay phu nhân bảo bác tới còn có một việc."
Hạ Minh Ngọc nói: "Cái gì?"
Bác Vương lại không trực tiếp mở miệng, mà nhìn Đàm Khanh một cái trước.
Đàm Khanh đang cướp sữa bột mà Hạ Minh Ngọc vừa pha xong với Đàm Kỷ Kỷ, còn uống mấy hớp to, khiến nhóc con giận dữ đến ngân ngấn nước mắt.
Hắn đảo mắt, thành công tiếp nhận được ánh mắt của bác Vương, giơ tay, khôn khéo nói: "Ok ok, tui tránh tui tránh, hai người cứ trò chuyện trước."
Tiếp đó nhanh nhẹn ôm lấy nhóc con, kéo cửa phòng ngủ ra tiến vào.
Bác Vương xác nhận cửa phòng đã đóng rồi mới đến gần Hạ Minh Ngọc mấy bước: "Thiếu gia, lần này phu nhân bảo bác tới, là muốn nói cho ngài, sợ là thái lão gia không chống đỡ được mấy ngày nữa."
Hạ Minh Ngọc hơi sững sờ, cũng không kinh ngạc quá mức: "Không phải lúc mới vào đông bác sĩ có nói tình trạng cơ thể khá tốt sao, sao đột nhiên lại như vậy?"
Bác Vương lắc đầu một cái: "Tuổi bằng từng này chính là ông trời thưởng cho, ngày nào đó ông trời không vui, ai mà biết được?"
Ông dừng một chút, thở thật dài, "Ý của phu nhân là... Dù sao ngài cũng là cháu bốn đời trực hệ, nếu gần đây ngài có thời gian rảnh, bảo ngài về quê mấy ngày cuối cùng, ít nhất cũng coi là ra vẻ."
Yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Hưng thịnh của nhà họ đã sớm qua ba đời, dòng thứ trong tộc đông đảo.
Mặc dù đã thái lão gia đã rút khỏi phía trên từ lâu, nhưng vẫn còn mạng xã giao, đương nhiên không thể coi thường.
Hạ Minh Ngọc suy nghĩ một chút: "Cháu biết rồi. Hôm nay cháu đến công ty xử lý chút việc, buổi tối sẽ về."
"Được được! Vậy bác sẽ về nói cho phu nhân."
Bác Vương vui mừng gật đầu một cái, giơ tay cầm túi chuẩn bị ra về.
Hạ Minh Ngọc đứng dậy tiễn khách.
Hai người một đường đi tới trước huyền quan. Bác Vương dừng bước, quay người lại, cúi người chào Hạ Minh Ngọc, lại nhìn về hướng phòng ngủ một cái: "Thiếu gia, bác Vương có đôi lời không biết có nên nói không."
Đương nhiên Hạ Minh Ngọc thấy được tầm mắt của ông: "Bác nói đi."
Bác Vương do dự chốc lát, thấp giọng nói: "Minh Ngọc, cháu nói thật với bác Vương, người vừa rồi trừ quan hệ bạn bè với cháu ra, còn có quan hệ nào khác không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc như thường, phủ nhận nói: "Không có, chỉ là bạn bình thường đưa con tới ở nhờ mấy ngày mà thôi. Chuyện này bác không cần nói với mẹ cháu."
Có vẻ bác Vương vẫn vướng mắc như cũ, thử dò xét hỏi: "Đứa bé kia thật sự là của cậu ta?"
Vẻ ấm ức chợt lóe lên dưới đáy mắt Hạ Minh Ngọc: "Vâng."
Bác Vương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Thiếu gia... mặc dù bác Vương cũng không có bản lĩnh gì, nhưng đi theo bên người lão gia nhiều năm như vậy rồi, vẫn có chút ánh mắt nhìn người."
Dừng lại chốc lát.
Ông nói tiếp, "Bạn của cháu trông rất đẹp, còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ. Mấy ông già ở quê bác Vương có một lời — loại đàn ông xinh đẹp này rất dễ gây ra rắc rối, còn thích đùa bỡn lòng người, cháu phải đề phòng chút."
Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ trêu đùa một câu: "Bác Vương, chẳng lẽ ở quên bác gọi loại người này là hồ ly tinh sao?"
Bác Vương vỗ tay một cái: "Thiếu gia ngài cũng biết?!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc từ huyền quan trở về trong phòng, khe khẽ gõ cửa phòng Đàm Khanh: "Đi ra ăn sáng."
Trong phòng ngủ nửa ngày không có hồi âm.
Hạ Minh Ngọc nhíu mày, lại gõ hai cái: "Đàm Khanh?"
Vẫn không mở cửa.
Hạ Minh Ngọc chỉ đành phải vặn chốt cửa.
Trong phòng, đặt ở ngay chính giữa là một cái giường vừa lớn vừa mềm.
Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ nằm ngổn ngang trên giường, phơi bụng trong phòng ngủ ấm áp, còn bày ra cái dáng hình chữ 大 giống nhau như đúc.
Ngủ một lát, chắc là cảm thấy tư thế này không thoải mái.
Đàm Khanh nghiêng người, vừa vặn vắt chân ra cạnh đầu Đàm Kỷ Kỷ.
Có thể là vì vừa nãy mới bị ba nhỏ cướp sữa bột, bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ chưa được ăn no, trong giấc mơ còn làm bộ đáng thương ôm lấy ngón tay cái của Đàm Khanh, mút hai cái.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt, đi tới ôm Đàm Kỷ Kỷ sang một bên, lại đắp kín chăn cho nó.
Sau đó anh đứng dậy, đi tới bên cạnh một kẻ chữ 大 khác, định đánh thức dậy ăn sáng.
Mới vừa cúi đầu, liền thấy được một vết sẹo dưới rốn Đàm Khanh lộ ra bên ngoài.
Màu da của Đàm Khanh trắng nõn quá mức, giống như là ngọc thạch thượng hạng, bóng loáng mà trơn trượt.
Duy chỉ có vết sẹo giống như con rết bò qua này lại phá hỏng sự hài hòa toàn thân.
Mặc dù vết sẹo kia đã mờ đến mức chỉ còn lại dấu vết màu nâu nhàn nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được hình dáng hoàn chỉnh.
Trước khi ý thức kịp phản ứng, Hạ Minh Ngọc đã chạm tay vào vết thương kia.
Đàm Khanh cực kì nhạy cảm, lập tức bị sờ giật mình một cái, mở mắt ra, tức giận mắng chửi câu thô tục mới học gần đây: "Đậu má nha đừng có sờ loạn... hừm..."
Tay của Hạ Minh Ngọc vẫn men theo vết thương tới cuối cùng: "Đừng nói bậy."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh mím môi, ánh mắt trong suốt đảo quanh người Hạ Minh Ngọc một vòng, ngoan ngoãn mở hai chân ra: "Không nói bậy, vậy anh giúp tui sờ phía dưới một cái nhé?"
Hạ Minh Ngọc cười lạnh, khẽ cào lên trên vết thương kia hai cái.
Ngón tay anh thô ráp hơn Đàm Khanh, lúc mơn trớn vết thương lồi lõm, mang theo một loại cảm giác ung dung cọ xát.
Đàm Khanh run rẩy cả người, lập tức rụt khỏi tay Hạ Minh Ngọc, hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái: "Làm gì vậy!"
Tầm mắt của Hạ Minh Ngọc vẫn
còn rơi vào vết thương kia: "Làm sao đây?"
Đàm Khanh cúi đầu xuống, lúc này mới nhớ lại dấu vết còn lưu lại trên người.
Suy nghĩ của hắn không kìm được bay về chuyện lúc đó, lập tức càng tức giận hơn: "Còn có thể làm sao nữa? Cắt ruột thừa đó!"
Có lẽ bởi vì vừa mới nhắm mắt ngủ đã bị đánh thức, trong giọng nói của Đàm Khanh có một sự tủi thân rất mơ hồ.
Mà loại tủi thân này khiến giọng của Hạ Minh Ngọc càng thêm dịu hơn.
Anh hơi cúi người, nhích lại gần Đàm Khanh chút: "Là mổ ruột thừa, hay là sinh con?"
Đàm Khanh: "..."
Thân là một con cửu vĩ hồ đực chính cống, mặc dù Đàm Khanh cũng cảm thấy mình có thể sinh con là một chuyện rất giỏi. Nhưng mà khi chuyện này được nói ra từ miệng một người đàn ông khác, không biết tại sao đột nhiên có một loại cảm giác vừa kỳ quái lại xấu hổ.
Có thể bởi vì giới tính giống nhau, cho nên cảm thấy có chút lúng túng?
Đàm Khanh nóng nảy đẩy Hạ Minh Ngọc ra, nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ: "Được rồi được rồi anh phiền quá, tui phải đi tè chút đã."
Hạ Minh Ngọc không đưa tay đi cản.
Đường cong bóng người trong nhà vệ sinh kia rất đẹp, khó mà tưởng tượng ra được hình dáng lúc bụng to.
Cũng rất khó tưởng tượng, thân là idol lưu lượng đang ăn khách, làm thế nào để trốn tránh sinh ra đứa bé này.
Nếu như đứa bé này không phải là của anh, chẳng phải sẽ có một tên đàn ông khác ngồi mát ăn bát vàng sao ——
Hạ Minh Ngọc cau mày, đứng lên đi theo.
Đàm Khanh vọt lên kéo cửa nhà vệ sinh ra, vừa mới kéo cái quần hàng xịn từ trên mông xuống một nửa, lộ ra chym nhỏ.
Hắn đang đóng cửa lại, liền thấy Hạ Minh Ngọc né người vào từ ngoài cửa.
Đàm Khanh: "..."
Chym nhỏ vừa bị sờ đến cứng của Đàm Khanh cũng bị sợ đến mềm nhũn.
Hắn nhe răng nhìn Hạ Minh Ngọc một cái: "Oa, anh là biến thái sao?"
Hạ Minh Ngọc có vẻ như cũng không ngờ Đàm Khanh cởi quần nhanh như vậy, ánh mắt không nhịn được dao động mấy giây trên chym nhỏ, quay đầu đi: "Tôi ra ngoài chờ cậu."
Đàm Khanh căn bản không hề có ý muốn tránh đi, tùy tiện để Hạ Minh Ngọc nhìn, thuận miệng nói: "Không sao đâu, dù sao cũng đều là..."
Còn không chờ hắn nói xong, Hạ Minh Ngọc đã tự động đóng cửa lui ra.
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh cất chym nhỏ của mình đi, lại rửa tay một cái, lúc đi ra phát hiện Hạ Minh Ngọc đã không còn ở trong phòng ngủ rồi.
Đàm Kỷ Kỷ còn đang ngáy o o trên giường.
Đàm Khanh ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Hạ Minh Ngọc đã lấy tốc độ cực nhanh sắp xếp xong, lúc này đang khéo tay hay làm pha sữa bột cho nhóc con trong bếp.
Hai bình sữa, một cái màu xanh da trời cho Đàm Kỷ Kỷ, một cái khác là màu hồng tràn đầy tâm tình thiếu nữ.
Ố là la.
Còn nhiều hơn một bình?
Thấy Đàm Khanh đi ra, Hạ Minh Ngọc vẫy tay với hắn: "Tôi đã pha nóng sữa bột của Đàm Kỷ Kỷ rồi, đợi nó tỉnh thì cậu cho uống luôn là được."
Đàm Khanh dạt đống đồ trên bàn ra, chống cằm ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Hạ Minh Ngọc dừng lại mấy giây, cúi đầu nhìn Đàm Khanh, "Vừa rồi ở quê gọi điện đến bảo tôi lập tức trở về một chuyến, buổi tối một tuần này chắc tôi sẽ không có ở nhà. Cứ tối là giúp việc sẽ đến, cậu muốn ăn gì cứ bảo bà ấy làm."
Đàm Khanh trơ mắt nhìn hai cái bình sữa: "Biết rồi."
Hạ Minh Ngọc nói tiếp: "Nghe lời chút, đừng cướp sữa của con mãi."
Đàm Khanh liếc anh một cái, chìa ra một xíu ngón tay nhỏ: "Rõ ràng là tui! Chỉ uống một hớp!"
Hạ Minh Ngọc đưa bình sữa màu hồng tới: "Pha đặc hơn cả Đàm Kỷ Kỷ rồi đấy, đã được chưa?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh yên lặng hít một hơi sữa bột vừa đặc vừa thơm, không nói gì.
Hạ Minh Ngọc đã đi tới cửa phòng đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, "Đàm Khanh."
Đàm Khanh âm thầm hút bình sữa bột trẻ em ngon ngọt mà vất vả lắm mình mới được uống: "Hử?"
"Chờ xử lý xong chuyện ở quê, tôi sẽ đưa Đàm Kỷ Kỷ đi kiểm tra quan hệ ruột thịt lần nữa."
Mặc dù quyết định này có vẻ rất bình thường, nhưng Hạ Minh Ngọc luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn, vì vậy lại nhấn mạnh một lần, "Cậu ngoan một chút, chờ tôi trở lại."
Kiểm tra quan hệ ruột thịt lần nữa?
Cũng được.
Hạ Minh Ngọc cũng có trách nhiệm đấy.
Nhưng mà nếu như sau này để lộ cái đuôi của nhóc con... bị tìm đến cửa bắt đi thì sao?
Đàm Khanh có chút rầu rĩ, nhưng vẫn vỗ ngực một cái, chột dạ bảo đảm nói, "Được được, anh cứ đi đi! Tui sẽ không làm chuyện xấu đâu!"
Nhưng mà chân trước của Hạ Minh Ngọc vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại của Đàm Khanh để ở trên bàn đã vang lên.
Hạ Minh Ngọc mới vừa ngồi lên xe về quê, Đàm Khanh liền nghe điện thoại: "Alo?"
Giọng nam đầu bên kia vừa dịu dàng vừa bình lặng: "Xin hỏi là Đàm Khanh tiên sinh sao? Tôi là Kỷ Yến Tu."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Vợ tôi đâu? Sao lại không thấy vợ tôi nữa rồi?
Thư ký Lâm Vũ: Tôi thấy Đàm Khanh và Dung Thịnh vừa chạy về bên trái rồi!
Thư ký Elena: Không không không! Tôi thấy Đàm Khanh đi theo Kỷ Yến Tu chạy về bên phải rồi!
Đàm Kỷ Kỷ: 0.0 Không có nha, ba nhỏ con nói đến quán bar tìm tiểu thịt tươi ăn ngon rồi! Ba ba, tiểu thịt tươi có ngon không, lúc nào con mới có thể ăn đây?
Hạ Minh Ngọc:...