Chỗ Kỷ Yến Tu hẹn là một quán cafe có tính riêng tư rất tốt, nằm sâu nhất trong một con hẻm.
Đàm Khanh trời xa đất lạ vòng vo bên ngoài mấy lần, cuối cùng vẫn là người đại diện của Kỷ Yến Tu đi ra đưa hắn vào.
Lúc gặp mặt, đã cách thời gian hẹn hơn nửa giờ.
Quán cafe này có vẻ rất phù hợp với những thanh niên văn nghệ sĩ, chỉ có hai căn phòng nhỏ phong cách Nhật Bản ở góc.
Người đại diện của Kỷ Yến Tu kéo cửa giúp Đàm Khanh, rất khách khí nói với hắn: "Đàm tiên sinh, mời."
Đàm Khanh đi vào trong phòng nhỏ, sau đó liếc mắt liền thấy được Triệu Thông ngồi trên tatami, đối diện với gã là một anh chàng rất đẹp trai.
Đàm Khanh vừa bước vào nửa bước lập tức lui ra, kiên định nói: "Đổi chỗ khác!"
Người đại diện của Kỷ Yến Tu sửng sốt một giây, dò hỏi: "Đàm tiên sinh, ngài không cần lo lắng chỗ này sẽ bị phát hiện. Yến Tu đã..."
"Không được."
Đàm Khanh tức giận chỉ đôi tất đen của Triệu Thông, "Chân gã thúi!"
Người đại diện của Kỷ Yến Tu: "..."
Triệu Thông: "..."
Kỷ Yến Tu: "..."
Ngay trước mặt ảnh đế, Triệu Thông cũng không dám làm gì, chỉ là sắc mặt khó coi, uy hiếp nói với Đàm Khanh: "Cậu nói bậy gì đấy! Vốn đã tới trễ, còn không mau đến đây nhanh lên!"
Đàm Khanh kiên định bám vào khung cửa: "Không vào! Tại sao anh còn chưa bị đuổi việc!"
Triệu Thông: "..."
Triệu Thông trong chốc lát không thể thuyết phục được Đàm Khanh, chỉ đành phải cười nhìn về phía Kỷ Yến Tu: "Kỷ ảnh đế đừng để ý, Đàm Khanh cậu ta không hiểu chuyện..."
Vẻ mặt Kỷ Yến Tu rất ôn hòa, gật đầu một cái với người đại diện: "Không sao, nếu Đàm tiên sinh không thích nơi này, vậy thì đổi một chỗ khác đi."
Hắn ta cầm áo choàng dài vắt ở một bên lên, đứng dậy nói với Đàm Khanh, "Không biết cậu có chỗ nào tốt muốn đề cử không?"
Đàm Khanh suy nghĩ một chút, quyết định đề cử KFC.
Hoặc là Mc Donald"s cũng được, nếu thật sự không được nữa thì Dicos cũng khá thích hợp.
Vẻ mặt Kỷ Yến Tu sau khi nghe xong có chút phức tạp, chần chờ hồi lâu.
Hai người một trước một sau ra khỏi quán cafe, còn không chờ Kỷ Yến Tu đáp lời, Đàm Khanh liền nghe được bên cạnh khúc quanh truyền tới những tiếng tanh tách.
Người đại diện đi sau cùng đoàn người Kỷ Yến Tu lập tức cảnh giác thúc giục bọn họ lên xe.
Đợi xe chạy ra khỏi một khoảng cách, Kỷ Yến Tu xấu hổ xoay đầu lại cười một tiếng với Đàm Khanh: "Xin lỗi, gần đây fans và phóng viên hơi nhiều, đến quán ăn nhanh có chút khó khăn."
Đàm Khanh rất thất vọng cúi đầu: "Được rồi, vậy tùy tiện tìm một quán nhiều thịt đi."
Sau khi đi được thêm một đoạn đường nữa, Kỷ Yến Tu cuối cùng cũng dẫn Đàm Khanh đến một nhà hàng thịt nướng.
"Trước kia tôi rất hay đến đây, mùi vị rất tốt."
Kỷ Yến Tu cầm quần áo đưa cho người đại diện, đưa tay tỏ ý Đàm Khanh và Triệu Thông ngồi xuống, "Vừa vặn chúng ta cùng chung một đoàn làm phim mới, nếu như thích, tan làm có thể cùng nhau đi ăn."
Đàm Khanh hoàn toàn không phản ứng Kỷ Yến Tu, chỉ chăm chú nhìn những miếng thịt đang chảy mỡ, liếm môi một cái.
Triệu Thông ngồi ở bên cạnh hung hăng véo một cái vào eo Đàm Khanh, thấp giọng nói: "Kỷ ảnh đế đang nói chuyện với cậu kìa!"
Đàm Khanh lưu luyến vạn phần rời tầm mắt khỏi miếng thịt ba chỉ kia, có chút tủi thân nói: "Kỷ ảnh đế, anh tìm tui có chuyện gì vậy?"
Kỷ Yến Tu như cân nhắc chọn lời: "Hôm nay đạo diễn Thành Diệp sẽ tuyển diễn viên cho phim mới, chuyện này Dung tổng của Thịnh Kinh entertainment đã nói cho cậu chưa?"
Lúc này Đàm Khanh mới nhớ ra chuyện này, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra: "Đã công bố rồi sao? Xin lỗi tui quên mất!"
Kỷ Yến Tu dịu dàng nói: "Không cần nóng nảy, Weibo còn chưa đưa tin. Nhưng chuyện fans của Nhiễm An Lạc và fans của cậu đối đầu trên mạng... không biết cậu Đàm có biết không?"
Đàm Khanh tò mò nói: "Hể? Tui còn có fans sao?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Vào lúc lúng túng này, người đại diện Lina ngồi bên cạnh Kỷ Yến Tu nối tiếp câu chuyện: "Nhắc tới quả thực xin lỗi, Đàm Khanh tiên sinh, là thế này."
"Trước đó Yến Tu đã để cử nam hai với đạo diễn Diệp, đạo diễn cũng đã đồng ý."
"Nhưng bởi vì bên chúng tôi có một ít sai sót... Hãng phim được Dung tổng đầu tư, cho nên trực tiếp chuyển vai nam hai cho cậu. Cho nên mới dẫn tới xung đột giữa người được chọn của Yến Tu và đạo diễn trước đó."
Người đại diện của Kỷ Yến Tu lại nhìn Triệu Thông một cái, khẩu Phật tâm xà nói: "Dẫu sao trước mắt Triệu Thông là người đại diện của cậu, lúc bàn chuyện hợp tác nên có anh ta, cho nên tôi cũng gọi anh ta đi cùng luôn, mong Đàm tiên sinh bỏ qua cho."
Đàm Khanh: "À..."
Đàm Khanh đã dùng đũa gặp miếng thịt vừa nướng xong nhúng vào nước chấm, sau đó đút vào trong miệng.
Hắn chép miệng, "Vậy hai người muốn nói gì nha?"
Người đại diện của Kỷ Yến Tu nhìn sắc mặt của Đàm Khanh, không thể lấy được một chút tin tức có ích nào, đành phải nhắm mắt nói: "Chúng tôi biết Dung tổng đầu tư mười triệu cho vai nam hai này. Yến Tu muốn..."
"Chờ một chút chờ một chút!"
Đàm Khanh bị sợ đến mức để rớt cả thịt khỏi đũa, miếng thịt rơi vào nước chấm bắn ra đầy ớt cay.
Hắn trợn tròn hai mắt, "Mười triệu?"
Kỷ Yến Tu cũng sửng sốt mấy giây: "Chẳng lẽ cậu không biết chuyện này?"
Đàm Khanh đau lòng nhặt miếng thịt rơi bên bát về, ngước đôi mắt trong veo nhìn Kỷ Yến Tu: "Nếu như hai người muốn trả mười triệu lại cho tui để tui không diễn vai nam hai nữa, bây giờ tui liền đồng ý."
Kỷ Yến Tu: "..."
Lina lắc đầu một cái: "Đàm tiên sinh, nếu như vậy, sợ rằng chúng tôi không có cách nào nói với Dung tổng được."
"Yến Tu nghĩ thế này, hắn hi vọng cậu có thể đồng ý nhận vai nam ba. Đương nhiên, số tiền đầu tư mười triệu kia của Dung tổng, ắt sẽ do công ty chúng tôi bồi thường đủ."
Đàm Khanh: "..."
Thật nhiều tiền nha.
Đáng tiếc không có liên quan gì đến hắn hết.
Đàm Khanh cực kỳ tức giận, tựa như thấy tiền giấy ánh vàng rực rỡ lướt qua mắt hắn cực nhanh: "Tui nghe rõ rồi, nhưng hình như chuyện này không có chỗ tốt nào với tui cả... Ừm, nam ba có kiếm được nhiều tiền bằng nam hai không?"
Chắc là có nhiều trường hợp phải đối mặt với người hâm mộ, cả người Kỷ Yến Tu đều vô cùng ôn hòa. Hắn ta có vẻ cũng đã nghĩ đến phản ứng của Đàm Khanh, lộ ra một nụ cười, "Đúng là phải nhượng bộ rất lớn, cho nên mới nói nếu cậu Đàm cần gì, tôi sẽ hết sức phối hợp."
Đàm Khanh ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc lâu.
Còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Triệu Thông bên cạnh nói xen vào: "Nếu như muốn Kỷ ảnh đế và Đàm Khanh của chúng ta xào cp thì sao, không biết Kỷ ảnh đế có đồng ý không?"
Xào cái gì cp.
Đàm Khanh vừa dùng đũa gắp thịt trên vỉ nướng, rất không vui nói: "Không muốn, tui không xào cp, tui muốn một khoản tiền lớn... hoặc là một phú bà cũng được."
Triệu Thông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhéo mông Đàm Khanh một cái, thấp giọng nói: "Thằng nhóc ngốc, cậu thì biết cái gì! Không phải cậu muốn kiếm tiền sao? Xào cp với Kỷ ảnh đế chính là con đường tắt!"
Sau khi nói xong gã lập tức móc ra một nụ cười giả dối, nịnh nọt nói với Kỷ Yến Tu: "Kỷ ảnh đế, ngài cũng biết Khanh Khanh nhà tôi... những tin tức trước kia, sự nghiệp bây giờ cần một trợ lực."
Triệu Thông nói tiếp, "Nếu như ngài đồng ý kéo cậu ta một cái, dĩ nhiên là chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích, sau khi trở về lập tức nói chuyện này cùng Dung tổng."
Lina ngồi bên cạnh Kỷ Yến Tu quả thực nghe không nổi nữa: "Triệu Thông, nếu anh cũng biết chuyện của Đàm Khanh và Hạ tổng lúc trước, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng?"
Triệu Thông âm dương quái khí nói: "Lina, dù sao chúng ta cũng là người cùng nghề. Mấy chuyện loanh quanh lòng vòng này ai mà chẳng biết, sao Kỷ ảnh đế tại phải tranh vai nam hai, có vài lời nói ra cũng không dễ nghe đâu."
Lina: "..."
Thấy Kỷ Yến Tu không bày tỏ gì, Triệu Thông càng tỏ ra có lý chẳng sợ.
Gã
ngồi thẳng lên, nở nụ cười khiến khuôn mặt càng thêm bóng nhẫy: "Kỷ ảnh đế, Dung tổng đã đồng ý chi mười triệu cho Đàm Khanh làm nam hai. Cho dù cuối cùng khoản giao dịch này không thành, sau cùng nhận lấy cũng chỉ là người của ngài không có đất diễn, ngài xem..."
"Có thể."
Kỷ Yến Tu cắt đứt lời Triệu Thông, "Tôi hiểu bây giờ Đàm Khanh rất cần ánh sáng và nhiệt độ, cũng có thể chấp nhận cách làm của anh."
Hắn ta hơi dừng chốc lát, "Chỉ là không biết, tin tức sẽ dẫn tới công kích mặt trái, Đàm Khanh có thể thừa nổi sao?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Hắn để đũa xuống, liếm một hạt mè bên khóe miệng: "Đến bây giờ mấy người mới nhớ ra tui sao?"
Triệu Thông đẩy Đàm Khanh một cái: "Đầu óc thanh tỉnh một chút đi, đã hai tháng cậu không có bất kỳ thông báo nào rồi. Đã trả hết tiền nợ công ty chưa?"
Đàm Khanh chân thành lắc đầu một cái: "Chưa."
Triệu Thông nói: "Vậy còn không mau đồng ý!"
Đàm Khanh rút tờ giấy lau tay, sau đó cười híp mắt nói: "Kỷ Yến Tu, tui hỏi anh một vấn đề nha. Vấn đề này sẽ quyết định tui có đồng ý với đề nghị của anh hay không đấy?"
Kỷ Yến Tu dịu dàng nói: "Dĩ nhiên, cậu muốn hỏi cái gì?"
Đàm Khanh nói: "Anh muốn cho ai làm nam hai thế?"
Kỷ Yến Tu có vẻ do dự một chút: "Tôi đề cử An Lạc với đạo diễn Diệp. Cậu Đàm, tôi biết trước kia cậu ấy và cậu là đồng đội tốt..."
Đàm Khanh nhếch mắt lên, giữa chân mày cũng mang theo mấy phần thần thái hào hứng, "Đồng đội tốt, làm cùng nhau."
Ai làm trước là chó.
Mặc dù hắn đã sắp quên cốt truyện phát triển thế nào rồi, nhưng vẫn nhớ mang máng Nhiễm An Lạc có vài hành động đủ chó.
Dẫu sao lúc hắn tu luyện đã lật xem quyển tiểu thuyết kia.
Nguyên chủ của thân thể này nằm trong bệnh viện mà Nhiễm An Lạc sắp xếp cho hắn, ngay cả đứa con mình mang trong bụng, một xác hai mạng.
Thảm.
Quá thảm.
Cho dù là chỉ số thông minh hay là tình yêu, thậm chí ngay cả ánh mắt chọn đàn ông cũng đều làm cho người ta đau lòng.
Hiếm thấy gặp được một cơ hội như vậy, Đàm Khanh quyết định lấy việc khiến Nhiễm An Lạc tức chết làm nhiệm vụ của mình.
Một lần tức không chết liền chọc tức lần thứ hai, luôn tức luôn thoải mái.
Hơn nữa.
Xào cp với Kỷ Yến Tu, có thể sẽ thú vị hơn việc diễn nam hai rồi bắt nạt Nhiễm An Lạc diễn nam ba nhiều.
Nhưng mà trước lúc này, phải giải quyết vấn đề món nợ một chút.
Một con dê béo chủ động đưa tới cửa, không làm thịt thì phí.
Đàm Khanh lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Kỷ Yến Tu, rộng lòng nói: "Kỷ ảnh đế anh không biết đấy chứ! Người như tui á, đặc biệt đối xử tử tế với đồng đội, đặc biệt chân thành hiền lành, chỉ cần là đồng đội thì sẽ đối xử tốt! Bảo tui nhường cũng được thôi! Nhưng mà..."
Kỷ Yến Tu bị Đàm Khanh chọc cười: "Nhưng mà sao?"
Đàm Khanh đưa tay chỉ túi áo mình, cười hắc hắc: "Nhưng mà gần đây tiền trong túi tui có chút xấu hổ, vốn đang trông cậy vào suất diễn nam hai lần này để kiếm được nhiều chút. Kết quả..."
Vẻ mặt Kỷ Yến Tu dịu dàng, dùng đũa gắp cho Đàm Khanh chút trái cây sau khi ăn xong: "Tôi hiểu, cần bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu."
Không tệ.
Thật là một người đàn ông tốt sảng khoái đưa tiền.
Đàm Khanh quyết định nhẹ tay một chút: "Một triệu rưỡi là được rồi."
Triệu Thông là người duy nhất biết chuyện, rất sợ con vịt nấu chín là Kỷ Yến Tu bay mất, lúc này ngăn lại: "Kỷ ảnh đế đừng nghe cậu ta nói càn, cậu ta chính là..."
Kỷ Yến Tu lắc đầu một cái, nói: "Phải làm. Đúng là tôi yêu cầu hơi quá."
Thông báo tiền đã đến vang lên trong điện thoại. Trong nháy mắt Đàm Khanh liền phát hiện Kỷ Yến Tu ngồi ở đối diện càng thêm đẹp trai, thậm chí còn mang theo một vòng hào quang trắng phau của thánh phụ.
Đàm Khanh chắp hai tay, híp mắt nói: "Cảm ơn Kỷ ảnh đế, ngài thật là một người tốt."
Kỷ Yến Tu trầm mặc chốc lát, cong môi cười: "Đừng khách khí, chẳng qua hình như đây là lần đầu tiên tôi được phát thẻ người tốt."
Tiền tài luôn khiến người ta nhiệt tình.
Nhận được tiền, Đàm Khanh quyết định tôn trọng hành vi thường ngày trong nghề.
Vì vậy hắn trừng mắt nhìn Kỷ Yến Tu phía đối diện, lại xấu hổ nói: "Vậy Kỷ ảnh đế, chúng ta xào cp thế nào vậy? Là xào như kiểu ân ái giống tình nhân sao?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Người đại diện Lina của Kỷ Yến Tu ở một bên trơ mắt nhìn nghệ sĩ ngốc bạch ngọt nhà mình bị làm thịt một triệu rưỡi, lại sắp bị dẫn đến một phương hướng kì quái ngay lập tức, không thể nhịn được nữa, nói: "Đàm tiên sinh, ngài nói như vậy không gọi là xào cp, mà gọi là ngoại tình."
Đàm Khanh biết sai liền sửa: "À à được, vậy nếu không chúng ta thêm bạn tốt chim cánh cụt béo trước? Sau đó đến chỗ đối phương đặt dấu chân gì đó."
Trước kia hắn tu luyện ở trong núi già, thanh niên dưới núi làm trò mập mờ toàn thích chơi trò này.
Lina: "..."
Kỷ Yến Tu ôn hòa nói: "Chúng ta theo dõi Weibo lẫn nhau trước đi. Đàm Khanh, người hâm mộ mới nhất của cậu chính là tôi."
Đàm Khanh lập tức mở Weibo, tìm được Kỷ Yến Tu trong danh sách fans: "Được, đã chú ý rồi."
Tiếp đó, Kỷ Yến Tu chụp một bức ảnh bàn thịt nướng, up lên.
Đàm Khanh lướt tin mới nhất, liền thấy được bài đăng chưa tới một giây trước.
[Kỷ Yến Tu V: Ánh mặt trời rất đẹp, ăn thịt nướng rất ngon [ảnh chụp].]
Kỷ Yến Tu cất điện thoại đi, cười một cái với Đàm Khanh: "Cậu like một cái trước. Trước kia hai ta chưa từng xuất hiện cùng nhau, nếu lập tức quá mức đột ngột sẽ rất dễ bị nắm đuôi."
Đàm Khanh nghe lời nhanh chóng like một cái, thuận tiện nói nịnh: "Oa, không hổ là ảnh đế, thật là chuyên nghiệp nha."
Trên mặt Kỷ Yến Tu lóe lên vài vẻ mất tự nhiên, dừng chốc lát mới nhẹ giọng nói: "Không chuyên nghiệp, thật ra thì cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng xào cp với ai cả."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Vợ tôi đâu! Vợ tôi đâu rồi?! Tôi vừa để ở chỗ này! Một bà xã lớn như vậy! Sao mới chút mà đã không thấy tăm hơi?!
Dung Thịnh: Huynh dei, vợ cậu vừa dùng tiền trả nợ của người đàn ông khác, còn khoe ân ái trên Weibo với hắn ta kìa! Quá mức tức giận nha!
Hạ Minh Ngọc:...