Trên màn hình điện thoại của Lâm Vũ, hot search mới nhất chính là dân mạng tìm ra chứng cứ người trong tấm ảnh đăng lên Weibo của Kỷ Yến Tu là Đàm Khanh.
Ví dụ như.
"Nhìn trong cửa kính, có túi và kính râm giống Đàm Khanh dùng như đúc."
"Còn có vóc người cũng rất giống, Đàm Khanh cũng mặc bộ đồ này!"
"Đậu má! Có thể liêm sỉ chút không, còn dám bám vào đùi anh Yến Tu nữa a a a!"
"Ôm anh đi, tiện nhân cút, không hẹn không hẹn."
Đàm Khanh cầm điện thoại nhìn một hồi, chân thành thở dài nói: "Oa, bọn họ mắng chửi người ta thật là dữ nha."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Dung Thịnh: "..."
Tính cách kỳ quái của Đàm Khanh hình như vĩnh viễn cũng không tìm được chỗ rơi chính xác nhất trong showbiz.
Vì vậy nên mới cực kì kiên cường bất khuất.
Là nghệ sĩ của Thịnh Kinh entertainment, từ khi tin tức bị đưa lên hot search đến bây giờ chưa tới mời phút, điện thoại của Dung Thịnh đã bắt đầu không ngừng nhận được đủ loại cuộc gọi, cơ bản đều hỏi có cần rút hot search xuống hay không.
Theo như tính cách bình thường của Dung Thịnh, khi nhận được cú điện thoại đầu tiên, sẽ trực tiếp bỏ tiền kéo hot search xuống.
Nhưng hôm nay tình cờ là Hạ Minh Ngọc cũng ở bên cạnh, mà Đàm Khanh —
Dung Thịnh đắn đo, lấy điện thoại ra, quay đầu tỏ ý với Hạ Minh Ngọc: "Có cần kéo xuống không?"
Hạ Minh Ngọc lại nói: "Bây giờ hướng gió trên mạng đều đang ở chỗ Kỷ Yến Tu, nếu trực tiếp kéo hot search xuống, tất cả dư luận sẽ trực tiếp nhắm ngay vào Đàm Khanh."
Dung Thịnh gật đầu một cái, lại suy nghĩ tiếp: "Cũng đúng. Nhưng mà không làm vậy thì phải làm thế nào?"
Hạ Minh Ngọc thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Đàm Khanh về, lãnh đạm nói: "Rất đơn giản. Tìm một chuyện dễ hot hơn, có thể để cho nhiệt độ hoàn toàn lấn át hot search bây giờ."
Dung Thịnh lại gần, tiện tay cúp điện thoại: "Hạ Minh Ngọc! Cậu nghĩ đám dân mạng kia bị ngu sao? Nói dời đi liền dời được à? Dù sao Kỷ Yến Tu cũng là ảnh đế, hiếm thấy có thể tuôn ra được một tin tức lớn! Lấy cái gì mà áp đây?"
"Nhiễm An Lạc."
Dung Thịnh: "??? Nhiễm An Lạc thì có chuyện gì?"
Đàm Kỷ Kỷ ôm vịt vàng nhỏ của mình ngáp một cái nho nhỏ trong lòng Hạ Minh Ngọc, đầu nhỏ tìm được bả vai ba ba rồi dựa vào một chút.
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc lập tức nhẹ hơn rất nhiều, chỉ là vẫn lạnh lùng như cũ: "Không phải Nhiễm An Lạc cảm thấy rất hứng thú với nhà họ Kỷ sao? Cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên phải tặng miễn phí cho cậu ta rồi."
Dung Thịnh: "..."
Phải.
Đã nhiều năm như vậy, lòng dạ người này càng đen hơn.
Dung Thịnh không nhịn được nghĩ lại những người từng bị Hạ Minh Ngọc tính kế trong tuổi thơ thiếu niên rồi đến thanh niên từ nhỏ đến lớn dài đằng đẵng, trong lòng nặng nề thắp một cây nến thay Nhiễm An Lạc.
Hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quay đầu dặn dò Hạ Minh Ngọc một tiếng: "Cậu... nhẹ tay thôi đó, cậu ta còn đang phải vác mấy hợp đồng đại ngôn kìa, nếu phải bồi thường nữa thì tôi phải về nhà gặm chính mình mất."
Hạ Minh Ngọc dùng áo choàng dài của mình bọc Đàm Kỷ Kỷ thành cái bánh chưng nhỏ, cũng không thèm liếc mắt: "Tất cả tổn thất tôi sẽ tiếp tế cậu, còn lại phải xem vận may của cậu ta thôi."
Dung Thịnh: "..."
Sắc mặt Dung Thịnh thê lương lên tiếng chào với Đàm Khanh, hết sức buồn rầu rời đi.
Trong lòng Đàm Khanh lại ung dung, không hề hoảng hốt chút nào, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng khi bị dư luận trên mạng công kích.
Vào lúc này, hắn đang cực kì mất nết dùng đầu ngón tay cào lòng bàn chân Đàm Kỷ Kỷ, chuẩn bị quấy rầy giấc ngủ của nhóc con nhà mình.
Hạ Minh Ngọc gọi Lâm Vũ kêu đến dặn dò mấy câu. Vừa quay đầu lại, liền thấy Đàm Kỷ Kỷ vừa ngủ được một lúc đã bị Đàm Khanh dày vò đến tỉnh, hai mắt ướt đẫm.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Ngay sau đó, Hạ Minh Ngọc liền thấy, Đàm Khanh lấy ngón giữa tội ác từ lòng bàn chân Đàm Kỷ Kỷ ra, chuẩn bị bỏ vào bên mép nó giả làm đồ ăn vặt.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc nặng nề hít một hơi, cầm lấy bàn tay còn chưa được như ý của Đàm Khanh, sau đó nắm lấy: "Đi thôi, chắnc buổi chiều sẽ toàn là phóng viên, có khi các cậu không đọc được kịch bản nữa."
Ồ.
Đàm Khanh tò mò cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm của mình và Hạ Minh Ngọc.
Loài người cũng chỉ có năm ngón tay, nhưng lại dài hơn tay hồ ly rất nhiều.
Cho nên mới có thể làm được động tác năm ngón giao nhau lúc trước hắn từng xem trên ti vi.
Hạ Minh Ngọc một tay ôm Đàm Kỷ Kỷ, một tay nắm Đàm Khanh: "Sao vậy?"
Đàm Khanh dùng ngón tay cào lên lòng bàn tay Hạ Minh Ngọc, sau đó nháy mắt một cái với anh: "Muốn hôn hôn một cái không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng từ chối nụ hôn của Đàm Khanh, cũng đặt Đàm Kỷ Kỷ vào trong ngực hắn: "Ôm chặt, lên xe."
Nói xong câu này, giống như lại nhớ ra cái gì đó, bổ sung, "Cứ ôm theo tư thế này. Nâng đầu nhóc con..."
Đàm Khanh thành thạo xách nhóc con lên, ngẩng đầu nói: "Như thế nào?"
"Rất tốt."
Hạ Minh Ngọc lên xe phía sau Đàm Khanh, trở tay đóng cửa xe lại, "Bữa sáng ngày mai ăn chay."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tự bế rồi.
Đàm Khanh tự bế giận dữ bất bình ôm ngóc con mềm mềm của mình, coi nhóc con như cái lò sưởi ấm áp, sau đó ngủ ngon lành.
Hạ Minh Ngọc đưa tay tắt âm nhạc du dương trong xe đi, trùm áo choàng lông cừu của mình lên trên người một lớn một nhỏ, xoay người nói với Lâm Vũ: "Lái chậm một chút."
Trải qua một ngày cực khổ, Lâm Vũ Nữu Lỗ Lộc(*) đã không có bất kỳ cảm tình dư thừa nào nữa rồi.
(*) Nữu Lỗ Lộc: là một trong tám dòng họ lớn, nhân vật Chân Huyên trong "Hậu cung: Chân Huyên truyện" và "Hậu cung: Như Ý truyện" sau khi được Hoàng đế ban cho họ Nữu Hỗ Lộc, đã từ một người hiền lành biến thành mưu mô, sắc sảo. Về sau từ này được dùng để chỉ người có tâm cơ.
Vẻ mặt hắn ta chết lặng cầm tay lái, đến lúc đèn xanh đèn đỏ thì nhìn điện thoại một chút: "Ông chủ, đã đẩy hot search lên rồi. Nhiễm An Lạc còn hồng hơn cả Đàm tiên sinh."
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh ngủ cũng mang vẻ mặt tức giận, khẽ cười một cái: "Nếu như không có những chuyện quan trọng khác thì mua thời gian đế tận sáng mai đi."
Lâm Vũ nói: "Vâng ông chủ."
Hạ Minh Ngọc nói: "Ừ, không cần nóng nảy. Tung chuyện Nhiễm An Lạc đã cứu em trai của Kỷ Yến Tu ra làm mồi trước, lại dẫn dắt dân mạng đi từng bước một vào tròng."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Ông chủ, đây không phải là gia tăng hảo cảm cho Nhiễm An Lạc sao?"
"Đúng thế."
Tầm mắt Hạ Minh Ngọc hướng xuống, rơi vào ngón tay của Đàm Khanh đang ôm mông bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ, "Ngày đầu tiên còn là ân nhân cứu mạng, ngày thứ hai đã biến thành người có tâm tư, càng đoán càng sâu, thú vị."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ thử dò xét nói: "Vậy... Ông chủ, sáng mai có cần thả luôn video giám sát ra không?"
Hạ Minh Ngọc ung dung cài lại ống tay áo vest vừa bị Đàm Kỷ Kỷ làm loạn lại: "Người phái đến bệnh viện Kỷ thị đã về chưa?"
Lâm Vũ nói: "Còn chưa điều tra ra được quá nhiều vấn đề. Nhưng vừa rồi bên kia đã gửi danh sách đăng kí cho tôi, vào ngày thứ hai ngài đi xét nghiệm DNA, Nhiễm An Lạc cũng đến bệnh viện kia, nói là cơ thể không quá thoải mái."
Hạ Minh Ngọc: "Vậy sao?"
Lâm Vũ: "Vâng, là vậy..."
Hạ Minh Ngọc chuyển đề tài: "Sau khi đưa hot search của Nhiễm An Lạc lên thì rút của Đàm Khanh xuống."
Lâm Vũ: "???"
Lâm Vũ nói: "Ông chủ, không phải vừa rồi ngài còn nói không rút hot search của Đàm tiên sinh xuống sao?"
Hạ Minh Ngọc liếc mắt: "Tôi rút và Dung Thịnh rút giống nhau sao?"
Lâm Vũ: "..."
Vì tiền, Lâm Vũ không thể không khuất nhục nói: "Không giống nhau không giống nhau, ngài giúp Đàm tiên sinh rút hot search là phải."
Hạ Minh Ngọc rất có giá gật đầu một cái.
Đang nói chuyện, liền nghe được tiếng chuông điện thoại của Đàm Khanh reo lên.
Tại sao là Đàm Khanh chứ?
Bởi vì trong cả cái xe này, trừ hắn ra thì chả có ai có kiểu nhạc chuông xoay 360 độ vô địch của điện thoại Shanzhai này cả.
Đàm Khanh đang coi nhóc con làm gối gà gật bị tiếng chuông của mình dọa cho đột nhiên chấn động một cái, mê man đưa tay lấy di động ra khỏi túi, đưa đến bên tai: "A lô?"
Hiệu quả cách âm của điện thoại hàng dởm này không cần phải nói.
Hạ Minh Ngọc ngồi bên cạnh Đàm Khanh nghe được chất giọng dịu dàng của Kỷ Yến Tu truyền đến từ trong điện thoại rất rõ ràng.
"Đàm Khanh, cậu thấy hot search chưa?"
Đàm Khanh ngổi thẳng về phía sau, dụi mắt một cái: "Thấy rồi, không phải là tui và anh cùng nhau ăn cơm cấu kết làm việc xấu sao."
Kỷ Yến Tu: "..."
Kỷ Yến Tu nhẹ giọng cười nói: "Sau này nếu chúng ta cùng nhau đứng ở trước mặt phóng viên, ngàn vạn lần cậu đừng nói cái từ đó ra."
Đàm Khanh bị quấy rầy giấc ngủ, không vui lắm nghiến răng: "Kệ đi, anh ở vị trí C(*), còn tui chắc chẳng có chỗ nào, anh tìm tui có chuyện gì?"
(*) Viết tắt của từ Center: Nghĩa là vị trí trung tâm.
Kỷ Yến Tu nhu hòa nói: "Vốn
lo lắng cậu thấy hot search kia sẽ khổ sở, muốn an ủi cậu một chút, nhưng nghe giọng cậu có vẻ vẫn tốt. Không tức giận sao?"
Đa số động vật có vú bị quấy rầy giấc ngủ đều sẽ rất nóng nảy lúc vừa mới dậy. Vì vậy Đàm Khanh đổi một tư thế cho nhóc con ấm áp trong lòng, "Lúc anh nói chuyện với Nhiễm An Lạc cũng lắm lời như vậy sao?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Kỷ Yến Tu sờ mũi một cái: "Được rồi, Hạ Minh Ngọc ở bên cạnh cậu sao? Tôi muốn nói chuyện với anh ta."
Lần này Đàm Khanh coi như là đã nghe rõ mục đích Kỷ Yến Tu gọi tới.
Hắn nhét điện thoại vào trong tay Hạ Minh Ngọc, suy nghĩ một chút, lại chêm vào một câu: "Tuổi còn trẻ mà sao nói chuyện lằng nhằng thế?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Sau khi gọi cho Hạ Minh Ngọc mấy lần đều không được, rốt cuộc Kỷ Yến Tu cũng tìm được người trong điện thoại của Đàm Khanh.
Dây chuyền bệnh viện tổng hợp của Kỷ thị đều có chi nhánh ở khắp nơi trên cả nước. cũng coi như hợp tác đã lâu với nhà họ Hạ.
Mỗi tết nhất, hai nhà đều sẽ qua lại nhà nhau, đương nhiên cũng sẽ giới thiệu người trẻ tuổi đồng lứa của hai nhà biết nhau.
Mặc dù quan hệ giữa Kỷ Yến Tu và Hạ Minh Ngọc không tính là thân thiết lắm, nhưng vẫn luôn cho nhau mấy phần mặt mũi.
Cố tình lại là hôm nay.
Lúc Kỷ Yến Tu yêu cầu đối phương rút hot search đi, cách xử lý của đối phương vô cùng thống nhất —
"Kỷ tiên sinh, đây là hot search do nhà họ Hạ bỏ tiền đưa lên. Ngài có mặt mũi ở Hạ gia hơn chúng tôi nhiều, không bằng ngài tự mình đi nói một chút?"
Nhà họ Hạ.
Không phải bây giờ toàn bộ nhà họ Hạ đều nghe theo lời của Hạ Minh Ngọc sao?
Kỷ Yến Tu có chút khó xử: "Minh Ngọc, hot search về Nhiễm An Lạc và Kỷ Trầm, là anh làm sao?"
Thấy Đàm Khanh bị đánh thức lại muốn đi đánh thức Đàm Kỷ Kỷ, Hạ Minh Ngọc đành phải đưa tay ôm nhóc con lại, mở miệng nói: "Làm sao, giúp Nhiễm An Lạc gia tăng chút danh tiếng, anh ngồi không yên?"
Kỷ Yến Tu có chút khó xử: "Minh Ngọc, anh cũng biết tinh thần của Kỷ Trầm vẫn luôn... Cho nên nhà chúng tôi rất ít để nó lộ mặt. Bây giờ trên hot search là tên nó, anh bảo cha mẹ tôi nghĩ như thế nào..."
"Vậy Đàm Khanh nghĩ như thế nào?"
Giọng của Hạ Minh Ngọc càng thêm lạnh lùng trong sự yên tĩnh, "Hot search của anh và Đàm Khanh cũng đã treo nửa giờ, nửa giờ còn chưa đủ cho anh nổi sao?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Kỷ Yến Tu thở dài: "Được rồi. Minh Ngọc, chuyện này đúng là tôi không ổn. Lúc đó tôi nghĩ là Đàm Khanh cố ý để tôi xào CP với cậu ấy, cho nên..."
Giọng của Hạ Minh Ngọc trầm xuống: "Anh nói gì?"
Kỷ Yến Tu cũng sửng sốt: "Trước đó Đàm Khanh tìm tôi xào CP với cậu ấy, cậu ấy không nói cho anh sao?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh: "..."
Lâm Vũ: "..."
Lộ tẩy ngay trước mặt mọi người.
Có thể chết người nhất.
Hạ Minh Ngọc quay đầu, tầm mắt lạnh lùng khóa trên người Đàm Khanh, mãi mà chưa nói gì.
Đôi mắt Đàm Khanh đảo trái đảo phải, cuối cùng lựa chọn nâng Đàm Kỷ Kỷ lên làm tấm chắn thịt người, chặn lại ánh mắt của Hạ Minh Ngọc.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Hạ Minh Ngọc chỉ có thể lựa chọn tạm thời tha thứ cho Đàm Khanh, hơn nữa giơ điện thoại lên, mặc cho âm lượng của điện thoại dởm này tiếp tục phát ra cuộc đối thoại lúng túng.
Lâm Vũ nhìn kính chiếu hậu, lại thấy được ông chủ nhà mình nghiến răng một lần nữa.
Sau khi cắn răng xong, Hạ Minh Ngọc nặng nề nói: "Tôi biết."
Lâm Vũ: "..."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh cảm thấy sau lưng mình rét lạnh, nhìn xung quanh chỉ có Lâm Vũ ngồi ở chỗ tài xế là có thể nhờ giúp đỡ được.
Hắn rướn người, vỗ ghế Lâm Vũ một cái: "Xong rồi xong rồi, tui có thể bị Hạ Minh Ngọc đánh chết không?"
Lâm Vũ yên lặng chốc lát, miễn cưỡng an ủi Đàm Khanh: "Sẽ không, ông chủ không đánh người."
Đàm Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Vũ: "..."
Đó là bởi vì ông chủ am hiểu cách khiến người ta sống không bằng chết hơn.
Kỷ Yến Tu cũng thở phào nhẹ nhõm ở đầu bên kia, giọng nói dịu đi lần nữa: "Anh biết thì tốt. Vừa rồi tôi cho người đi tra xem ai tung hot search lên, căn bản không phải do dân mạng điều tra ra, là có người cố ý thả ra. Anh có muốn đoán xem là ai không?"
Hạ Minh Ngọc nói: "Tôi bận lắm."
Kỷ Yến Tu: "...Được rồi. Triệu Thông, đã từng nghe đến chưa?"
Hạ Minh Ngọc hơi suy nghĩ: "Người đại diện của Đàm Khanh?"
Kỷ Yến Tu nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sai rồi, nói cho đúng là người đại diện trước kia."
Hạ Minh Ngọc nói: "Hiểu, cúp."
Kỷ Yến Tu: "???"
Một giây trước khi Hạ Minh Ngọc lập tức muốn cắt đứt cuộc trò chuyện, Kỷ Yến Tu rốt cuộc nóng nảy, hô lên vào điện thoại: "Ê ê ê khoan đã — Hạ Minh Ngọc, tôi đã nói cho anh tin này rồi, cũng nói xin lỗi luôn rồi. Có thể rút hot search đi được không? Rốt cuộc là anh nhằm vào Nhiễm An Lạc hay là nhằm vào nhà họ Kỷ vậy?"
Tiếng ồn của điện thoại quả thật rất lớn. Hạ Minh Ngọc nhíu mày một cái: "Lần trước tôi nhờ anh kiểm tra DNA, khoảng thời gian đưa tài liệu đến, Nhiễm An Lạc có liên lạc với anh không?"
Chuyện này đã qua rất lâu rồi, Kỷ Yến Tu không biết tại sao Hạ Minh Ngọc đột nhiên lại hỏi tới chuyện này, suy nghĩ một chút nói: "Không có..."
"Không đúng!"
Kỷ Yến Tu ngừng một lát, "Tôi nhớ ra rồi, ngày đó cậu ta nói có một người bà con đến tìm mình. Cậu ta nói cha mẹ mất sớm, chỉ có một người thân như vậy, muốn đến bệnh viện kiểm tra quan hệ huyết thống."
Ánh mắt Hạ Minh Ngọc rét lạnh: "Cậu ta có vào phòng hóa nghiệm không?"
Kỷ Yến Tu nói: "Tôi nào biết được... Minh Ngọc, dù sao tôi cũng là ảnh đế, còn phải làm việc. Cũng không thể ngày nào cũng trông giữ ở bệnh viện chứ!"
Hạ Minh Ngọc: "Chuyện hot search tôi đã biết, cúp."
Kỷ Yến Tu: "..."
Sau một cuộc trò chuyện, điện thoại cực ngầu của Đàm Khanh lập tức tụt xuống còn 26%.
Hạ Minh Ngọc đi ra khỏi trạng thái nói chuyện điện thoại, chuẩn bị trả lại cho Đàm Khanh ngồi bên cạnh đang giương mắt ngồi chờ chơi đấu địa chủ.
Điện thoại cũ rất lag, ngay lúc Hạ Minh Ngọc đang muốn trả về, bất chợt vô tình quét qua tên Đàm Khanh lưu cho Kỷ Yến Tu trong danh bạ.
Nam phú bà số một???
Hạ Minh Ngọc: "???"
Đàm Khanh: "???"
Đàm Khanh cũng nhìn thấy cái tên trên danh bạ của mình, bỗng nhiên kịp phản ứng, đưa tay ra muốn lấy cái điện thoại đầy bí mật của mình.
Hạ Minh Ngọc dễ dàng đè lại tay Đàm Khanh, sau đó mở danh bạ ra.
Số điện thoại của nam phú bà số một là Kỷ Yến Tu.
Nam phú bà số hai là Dung Thịnh.
Nhìn tiếp xuống dưới.
Phú bà số ba (chờ mở rộng).
Phú bà số bốn (đợi bổ sung).
Phú bà số năm (hu hu hu còn chưa tìm được).
Hạ Minh Ngọc: "..."
Lướt xuống dưới đáy của danh bạ.
Hạ Minh Ngọc rốt cuộc tìm được số điện thoại của mình.
153XXXX6666.
Chú thích.
Phiếu cơm lâu dài không cứng nổi. (=]]]]]]]]]]]]]])
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Khanh Khanh: Tui solo một mình, từ sáng sớm đến hoàng hôn.
Đàm Khanh Khanh: Bây giờ tui sẽ điểm danh xem ai sẽ là phú bà kế tiếp của Khanh Khanh đây?
Hạ Minh Ngọc:...Thậm chí mình còn không phải là phú bà...
Tác giả khuẩn: Moa moa mọi người, nam chính của truyện này đã tức chết, truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn đã đọc.