Vào lúc Đàm Khanh thấy tầm mắt Hạ Minh Ngọc dừng trên màn hình điện thoại, cũng biết sợ rằng mình sắp tiêu rồi.
Vì vậy khi Hạ Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn mình —
Đàm Khanh lập tức điên cuồng lắc đầu, chối lia lịa: "Không phải tui tui không làm, là con trai anh ghi vậy đó!"
Hạ Minh Ngọc tản ra hơi lạnh dưới 30 độ, cơ bắp bên mép giật giật hai cái: "Vậy sao?"
Đàm Khanh tích cực phủi trách nhiệm: "Đúng đúng đúng!"
Hạ Minh Ngọc cười một tiếng lạnh căm căm: "Được, nếu con trai tôi lợi hại như vậy, vậy bảo nó bây giờ đổi cho tôi nhìn một chút."
Đàm Khanh: "..."
Haiz.
Lật xe.
Đàm Khanh giống như học sinh tiểu học cúi đầu tự mình nhận tội một hồi trước mặt Hạ Minh Ngọc, lại len lén ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói: "Vậy... sáng mai còn được ăn thịt không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, nhẫn nại mãi cuối cùng vẫn không nhịn được: "Không phải cậu cũng đã ghi cho tôi là cứng—"
Anh nói đến một nửa, bất chợt thấy được Lâm Vũ ngồi chỗ tài xế ở đằng trước, nên chỉ có thể kiên cường nuốt bốn chữ kia xuống.
Hạ Minh Ngọc hít thở sâu nhiều lần mới miễn cưỡng khôi phục hô hấp bình thường.
Anh suy nghĩ một chút, hỏi Đàm Khanh: "Kỷ Yến Tu yêu cầu cậu đổi từ nam hai thành nam ba, trừ đáp ứng xào CP với cậu, còn đáp ứng cái gì?"
Đàm Khanh ủ rũ cúi đầu, đàng hoàng nói: "Trả lại cho tui... một xíu tiền."
Hạ Minh Ngọc: "Bao nhiêu?"
Đàm Khanh há mồm liền ra: "Chỉ một trăm ngàn!"
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh một cái: "Rất tốt."
"Lâm Vũ, sáng mai cậu đi điều tra xem khoản vào gần đây trên danh nghĩa Đàm Khanh. Trừ mười ngàn, yêu cầu ngân hàng lập tức khóa lại, dùng để trả lại món nợ trước đó công ty thay Đàm tiên sinh bồi thường."
Đàm Khanh: "???"
Đàm Khanh bỗng nhiên ngẩn ra.
Hắn xoay đầu khắp nơi, nhìn Lâm Vũ rồi lại nhìn Hạ Minh Ngọc: "Không phải Dung Thịnh nói là tiền của tôi đã trả sạch rồi sao?"
Lâm Vũ lái xe ở trước nói: "Đàm tiên sinh, số tiền cậu thiếu không phải sáu trăm ngàn là đủ đền. Trước kia cậu dẫn con đến chỗ Hạ tiên sinh, rất nhiều công ty nhỏ cho rằng cậu và Hạ tiên sinh có quan hệ, trực tiếp đến cửa đòi nợ."
Đàm Khanh: "..."
Hắn ôm tay, nghiêm túc nghĩ về số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình.
Trong nháy mắt từ một triệu rưỡi xuống còn trăm ngàn.
Haiz sao mà chịu nổi.
Đàm Khanh bi thương, ngay cả hốc mắt đều đỏ.
Hắn thận trọng nhìn Hạ Minh Ngọc một cái, tủi thân nhăn mũi, yếu ớt hỏi một lần nữa: "Vậy... sáng mai vẫn không được ăn thịt sao?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Không cứng nổi hơn nữa còn không phải phú bà - Hạ Minh Ngọc lạnh lùng vô tình gật đầu một cái: "Đúng, phiếu cơm lâu dài vừa mới quyết định, bắt đầu từ sáng ngày mai, cung cấp ba bữa ăn chay trong vòng một tháng."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh cảm thấy cuộc sống này đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
Nhưng mà.
Thật may là ngày mai hắn sẽ vào đoàn phim.
Nghĩ đến đây, Đàm Khanh xoa xoa khóe mắt, tự mình khích lệ mình, sau này còn có nhiều phú bà đang chờ đợi mở rộng mà.
Lật xe một phiếu cơm lâu dài không đáng là gì cả.
Không cần bi thương.
Không nên nóng lòng.
Tỉnh táo hơn.
Hu hu hu.
Đàm Khanh vừa tự an ủi, vừa ảo não đi theo sau mông Hạ Minh Ngọc về nhà.
Đàm Kỷ Kỷ từ lúc xuống xe đã được Hạ Minh Ngọc nhận lấy. Lúc này vừa vặn đến giờ nhóc con uống sữa, sau khi vào cửa Hạ Minh Ngọc liền trực tiếp ôm nó vào phòng bếp.
Để lại một mình Đàm Khanh bần cùng yên tĩnh đứng trong phòng khách một hồi, sau đó âm thầm rón rén đi vào phòng ngủ.
Để cho một con hồ ly không ăn thịt mà còn bị bắt ăn chay, khiến người ta không thể nào hô hấp được như việc bắt một con thỏ không được ăn cà rốt vậy.
Đàm Khanh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bọc túi nhỏ cao chạy xa bay.
Đi tìm một tấm phiếu cơm lâu dài có thịt lần nữa.
Tốt nhất là cũng thích ăn thịt.
Thích ăn thịt mới có thể cứng lên được.
Không thể giống như Hạ Minh Ngọc.
Vừa không cứng nổi.
Còn âm hiểm xảo trá.
Đàm Khanh khoanh chân ngồi trên thảm thu dọn những thứ quý giá của mình, dọn tới dọn lui mới phát hiện ra căn bản không có mấy món đồ.
Hơn nữa hoàn toàn không đáng tiền.
Đàm Khanh mặt mày ủ dột nhét vali vào dưới gầm giường, đứng lên đi một vòng trong phòng ngủ của mình.
Cái ghế kia làm bằng gỗ đen, rất đáng tiền.
Hắn cũng biết người vẽ bức tranh treo trên tường. Một ngàn một trăm năm trước còn lên núi tìm cảm hứng cơ mà, mỗi tội sức yếu, vẫn là hắn ném cành cây mới đỡ được lão già đó.
Tranh cũng đáng tiền.
Đàm Khanh đi mấy vòng, lại trở lại trước mặt vali của mình, thở một cái thật dài.
Hạ Minh Ngọc thù dai lắm.
Không nên trộm đồ của con người.
Đàm Khanh đang chuẩn bị cúi người xuống kéo khóa túi hành lý chuyên dùng cho dã ngoại của mình lại, liền nghe thấy giúp việc gõ nhẹ cửa: "Đàm tiên sinh, Hạ đổng mời ngài đi ăn cơm."
Đàm Khanh: "..."
Sắc mặt Đàm Khanh bi thương ngồi xuống bên bàn ăn.
Nhóc con cũng đã ngồi yên trên ghế trẻ em ở phía khác của cái bàn, đeo yếm màu vàng nhạt của mình.
Một tay giơ trống bỏi nhỏ, một tay khác giơ vịt con, vui vẻ toét miệng cười với Đàm Khanh.
Đàm Khanh cúi đầu, tâm tình trầm trọng nhìn một vòng thức ăn xanh lè trên bàn, chân thành nói với Hạ Minh Ngọc: "Anh thật sự xác định muốn nuôi Đàm Kỷ Kỷ?"
Hạ Minh Ngọc dừng đũa: "Nó là con trai tôi, đương nhiên phải nuôi."
Đàm Khanh cực kì ưu sầu nhìn nhóc con, lai tràn đầy lo âu với tương lai của nó: "Vậy anh phải đáp ứng với tui 3 điều kiện."
Hạ Minh Ngọc múc một bát canh rau cải đặt ở trước mặt Đàm Khanh: "Trong phạm vi điều kiện hợp lý."
Đàm Khanh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nhóc con: "Điều thứ nhất, anh có thể không cho tui ăn thịt, nhưng không thể không cho Đàm Kỷ Kỷ ăn thịt, còn phải cho nó uống canh thịt mỗi ngày."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc bình tĩnh nhìn Đàm Khanh: "Tôi không có sở thích ngược đãi trẻ nhỏ."
Đàm Khanh gật đầu một cái, trịnh trọng nói: "Điều thứ hai, cho dù sau này Đàm Kỷ Kỷ có thông minh hay không, anh đều không thể chê nó, dù sao cũng là do gen của anh quá kém!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc phát hiện tốc độ bình tĩnh của mình đã tiến bộ hơn trước kia nhiều: "Tôi có 2 bằng tiến sĩ Ivy League(*)."
(*) Nhóm 8 trường đại học hàng đầu Mỹ: Đại học Harvard, Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, Đại học Yale.
Đàm Khanh vừa vô tội lại dốt nát nói: "Ivy là cái gì?"
Hạ Minh Ngọc: "...Thôi, điều thứ ba là gì?"
"Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất."
Vẻ mặt Đàm Khanh càng nghiêm túc, hắn chỉ Đàm Kỷ Kỷ đang ngồi trên ghế trẻ em, "Điều thứ ba chính là, tương lai cho dù Đàm Kỷ Kỷ biến thành cái gì, có giống người bình thường hay không, anh cũng phải yêu nó bảo vệ nó tôn kính nó thương yêu nó cho dù nghèo khó giàu sang sinh lão bệnh tử đều phải không xa không rời — quan trọng nhất chính là không thể báo cảnh sát cũng không thể đưa nó cho ai cả!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc để đũa xuống, nói
với Đàm Khanh: "Đây là lời thề lúc cử hành hôn lễ, chú rể và cô dâu trao nhẫn mới có thể dùng được."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh: "Như vậy sao..."
Hạ Minh Ngọc lấy khăn giấy từ cái hộp trên bàn ra lau tay: "Dung Thịnh nói ngày mai cậu vào đoàn phim, chuẩn bị như thế nào rồi?"
Đàm Khanh dùng ánh mắt nghèo rớt mồng tơi nhìn Hạ Minh Ngọc, đáng thương nói: "Anh có biết khi nào đoàn phim mới phát tiền lương không?"
Hạ Minh Ngọc mặt không cảm giác nói: "Tôi khuyên cậu đừng trông cậy vào tiền lương, tiền lương của cậu đều dùng để trả món nợ tôi thanh toán cho cậu hết rồi."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tủi thân đưa tay ôm lấy bắp đùi Hạ Minh Ngọc: "Hạ đổng, Hạ tiên sinh, ông chủ Hạ! Ngài lại không thể đại nhân đại lượng thả tui một con ngựa sao?"
Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đặt lên đùi mình hồi lâu: "Tha thứ cậu lần này, lần sau định gọi tôi là gì?"
Đàm Khanh lập tức nói: "Ngài nói tên gì liền gọi tên đó! Gọi ba ba cũng được!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Trong phòng đủ ấm áp, Đàm Khanh chỉ mặc một cái áo phông siêu dài đến bắp chân.
Lúc này từ góc độ của Hạ Minh Ngọc, đúng lúc có thể thấy được phong cảnh bên trong.
Từ cổ áo hướng xuống, lồng ngực bằng phẳng mảnh khảnh, cái rốn nho nhỏ.
Còn có dưới rốn.
Theo động tác Đàm Khanh ôm bắp đùi lắc qua lắc lại, cùng lắc theo còn có —
Chym nhỏ?
Hạ Minh Ngọc: "..."
Từ nhỏ đến lớn Hạ Minh Ngọc chưa từng thấy ai có phong cách mặc quần áo hào phóng và thả rông như vậy cả, trong nháy mắt quên luôn điều mình vừa muốn nói.
Anh chật vật muốn dời tầm mắt đi, lại không nhịn được nhìn thêm một cái.
Rũ xuống.
Màu sắc rất non nớt, mềm nhũn, giống như chưa từng được dùng qua.
Nhỏ hơn của anh một vòng.
Lúc đột nhiên không biết tại sao lại có suy nghĩ này, Hạ Minh Ngọc cảm thấy có thể mình điên rồi.
Anh cưỡng ép dời ánh mắt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng, lúc mở miệng vẫn không nhịn được trầm giọng: "Buông tay."
Đàm Khanh không muốn đống tiền lẻ của mình cứ cách mình mà đi như vậy, khóc lóc thảm thiết nói: "Ba ba —"
Hạ Minh Ngọc căng mặt: "Bây giờ buông tay ra, tôi suy nghĩ một chút."
Đàm Khanh liền nới lỏng tay trong một giây, nâng mặt, ánh mắt lấp lánh nói với Hạ Minh Ngọc: "Suy nghĩ kỹ chưa?"
Hạ Minh Ngọc nhấc chân lên đi về phòng ngủ: "Quan sát một tuần rồi nói sau."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tuyệt vọng đưa mắt nhìn bóng lưng Hạ Minh Ngọc, lại nhìn đám rau phát sáng trên bàn.
Quả thực không tìm được một món gì hắn ăn được, liền gọi bảo mẫu đến thu dọn.
Từ khi thím Nguyệt bị sa thải với mức lương cao, trừ giúp việc ra, trong nhà lại có thêm một thím bảo mẫu rửa bát mua đồ ăn.
Thím đã từ phòng bếp đi tới bên cạnh bàn rất nhanh, có chút kinh ngạc: "Đàm tiên sinh, ngài và Hạ đổng đều thích ăn rau chân vịt sao?"
Ai lại thích ăn loại thức ăn xanh lè này chứ!
Đàm Khanh điên cuồng lắc đầu, chỉ chỉ cái mâm: "Chắc là Hạ Minh Ngọc thích ăn."
Thím gật đầu một cái: "Khó trách hôm nay Hạ đổng cố ý bảo tôi mua thêm rau chân vịt."
Sau đó thím vừa dọn mâm vừa nói với Đàm Khanh, "Đàm tiên sinh, đừng trách tôi lắm lời. Thanh niên trai tráng có tiết tấu cuộc sống như hai người, phải ăn nhiều rau chân vịt một chút!"
Đàm Khanh hết sức chê bai liếc cái mâm: "Tại sao?"
Thím dùng ánh mắt trải đời cười nhẹ, xích lại gần Đàm Khanh: "Rau chân vịt tốt cho đàn ông! Thím nói thầm với cháu, rau chân vịt là để cường dương —"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh mở mang kiến thức đột nhiên cảm thấy mình và thím bảo mẫu có tình hữu nghị cực kì sâu sắc.
Hắn công nhận gật đầu một cái: "Đúng đúng đúng, quả thật là Hạ Minh Ngọc rất cần."
Sau khi Đàm Khanh suy nghĩ xong, lòng hiếu học càng thêm tràn đầy.
Hắn rướn người về phía trước hỏi thăm: "Thím à, vậy còn món nào cường dương không? Mai cháu tự mình đi mua cho anh ta, để xem có thể khiến Hạ Minh Ngọc vui lên tí được không."
Đàn ông một khi vui vẻ, càng dễ làm việc hơn.
Đàm Khanh cảm thấy mình đã tìm được một con đường tiền đồ sáng rực mới.
Thím bị Đàm Khanh chọc cười, bà nhìn ra sau lưng Đàm Khanh, cười nói: "Đứa nhỏ này, còn phải hỏi thím sao? Không phải Hạ đổng ở phía sau cháu à, cháu cứ trực tiếp hỏi cậu ấy muốn ăn gì là được rồi mà?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh cứng ngắc xoay người.
Hạ Minh Ngọc mặt không cảm giác cầm cốc nước từ bàn trà làm bằng gỗ hoàng hoa lê lên, thêm cẩu kỷ vào, đi tới cửa phòng ngủ: "Kỳ quan sát kéo dài thành hai tuần."
Đàm Khanh: "..."
Đời hồ thật là khó khăn...
Đàm Khanh đói bụng trở lại giường của mình. Cái bụng xẹp lép để nằm ngang, sau đó ở nửa đêm đáng thương bị đói tỉnh.
Hắn rón rén xuống giường, kéo cửa ra một cái khe, muốn thăm dò tình hình quân địch bên ngoài.
Đang chuẩn bị tiến hành động tác kế tiếp, màn hình điện thoại để trong túi đột nhiên sáng lên.
Mở điện thoại ra nhìn, người gửi tin chính là nguồn gốc của cái ác hôm nay.
Đàm Khanh chỉ đành phải rụt đầu về, đóng cửa phòng, mở app chat ra.
Nam phú bà số một: Ở một mình à?
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Nếu mà ở nửa fìhp chắc anh sẽ sợ đấy.
Nam phú bà số một:...
Nam phú bà số một: Ý tôi jà, bây giờ Hạ Minh Ngọc không ở bên cạnh cậu chứ?