Sáng hôm sau.
Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên đi học.
Tô Mộ Nghiên thấy Thái Văn Kỳ thì mỉm cười, Thái Văn Kỳ vì thế mà vô cùng vui vẻ.
Chỉ là anh chợt nhận ra tâm trạng của cô không tốt.
Hơn nữa dù cô đối xử với anh rất dịu dàng, nhưng anh vẫn có cảm giác mối quan hệ giữa anh và cô vô cùng xa cách.
Khi đến trường, hai người cùng nhau đi lên lớp.
Thái Văn Kỳ bỗng nhiên hỏi: “Tớ có thể nắm tay cậu không?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì bối rối, Thái Văn Kỳ liền bảo: “Trước đây chúng ta là người yêu, cũng từng nắm tay nhau rồi.
Bây giờ chúng ta lại nắm tay nhau, có thể sẽ khơi gợi lại một chút ký ức của cậu đấy.”
Tô Mộ Nghiên do dự, nhìn vào bàn tay của Thái Văn Kỳ.
Thật ra cô rất muốn nắm tay anh, cũng muốn ôm anh như ngày hôm qua, thế nhưng làm thế là không được.
Cô không phải là người mà anh thật sự muốn nắm tay.
Vì vậy, cô liền từ chối: “Nắm tay để sau đi.
Đợi một thời gian nữa ký ức của tớ khôi phục, chúng ta sẽ trở lại như xưa.”
Tô Mộ Nghiên nói như vậy, nhưng thật ra ý của cô là: Đợi một thời gian nữa Tô Mộ Nghiên mà cậu yêu trở lại, cô ấy và cậu có thể tiếp tục ở bên nhau rồi.
Thái Văn Kỳ đương nhiên không biết Tô Mộ Nghiên đang nghĩ gì.
Thấy cô từ chối, anh có chút buồn nhưng đương nhiên không miễn cưỡng cô.
Anh vẫn dịu dàng mỉm cười rồi cùng cô đi lên lớp.
Những ngày sau đó, thái độ của Tô Mộ Nghiên đối với Thái Văn Kỳ vẫn vậy.
Cô không còn ghét anh, đối xử với anh khá tốt, nhưng Thái Văn Kỳ vẫn cảm thấy giữa cô và anh đang có một bức tường ngăn cách không thể nào phá vỡ được.
Đầu tháng tư, lớp 10-1 tổ chức đi dã ngoại.
Hôm buổi dã ngoại tổ chức, Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên đến trường tập trung.
Đến bảy giờ, các bạn trong lớp đã đến trường đầy đủ, xe buýt cũng đã tới nên mọi người liền xuất phát.
Lúc đi lên xe, Tô Mộ Nghiên vốn muốn ngồi cùng Hà Tuyết Sam, nhưng Hà Tuyết Sam lại ngồi cạnh Thái Ngạn Nhân nên cô liền ngồi xuống ghế phía sau hai người họ.
Bên cạnh cô còn một chỗ trống, cô đang mong rằng có bạn nữ nào đó đến ngồi cùng cô thì Hứa Tông Dương lại đi đến, hỏi: “Tớ có thể ngồi ở bên cạnh cậu không?”
“Không.” Tô Mộ Nghiên không suy nghĩ gì mà đã đáp.
Gần đây cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Hứa Tông Dương, nhưng Hứa Tông Dương vẫn luôn tìm cách tiếp cận cô khiến cho cô cảm thấy rất phiền.
Mặc dù trước kia còn hiểu lầm nên cô lạnh nhạt Thái Văn Kỳ, còn Thái Văn Kỳ thì vẫn tiếp cận cô, nhưng cô lại không có cảm giác phiền chán đối với sự tiếp cận của anh.
Đây là sự khác biệt giữa thích và không thích.
Cô thích Thái Văn Kỳ, nên dù Thái Văn Kỳ có dính chặt lấy cô thì cô cũng không chán ghét.
Còn cô không thích Hứa Tông Dương, cho nên chỉ cần biết Hứa Tông Dương thích cô thôi là cô muốn tránh xa anh ta rồi.
Hơn nữa Tô Mộ Nghiên cũng phát hiện Hứa Tông Dương không hề đơn giản như trong tiểu thuyết.
Cô nghi ngờ lần trước là anh ta cố tình chia rẽ mối quan hệ giữa cô và Thái Văn Kỳ.
Chưa kể lúc còn hay nói chuyện với cô, anh ta cũng thường xuyên nói mấy câu ám chỉ Thái Văn Kỳ không tốt.
Vì vậy, bây giờ cô chẳng còn mấy phần thiện cảm với anh ta.
Lúc này, anh ta thấy cô không đồng ý cho mình ngồi cạnh thì gượng cười, sau đó lại hỏi: “Chỗ này có người ngồi rồi sao?”
“Ừm.” Tô Mộ Nghiên qua loa đáp, Hứa Tông Dương lại hỏi: “Là ai vậy?”
Không ngờ rằng một giọng nam trầm thấp lại vang lên: “Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói này, Tô Mộ Nghiên liền ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Thái Văn Kỳ.
Anh đi về phía cô, sau đó không biết vô tình hay cố ý mà va mạnh vào người Hứa Tông Dương khiến cho anh ta bị đẩy lùi ra phía sau.
Lúc này Tô Mộ Nghiên vẫn còn đang bất ngờ thì Thái Văn Kỳ đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Hứa Tông Dương vô cùng tức giận, nhưng chẳng làm được gì nên đành phải hậm hực đi ngồi