Hà Tuyết Sam bắt đầu đi tìm mọi người.
Trong lúc đó, Tô Mộ Nghiên đang đỏ bừng mặt mà nằm trên người của Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ cũng có chút ngại ngùng, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Tô Mộ Nghiên, quyết không để cho cô thoát.
Tô Mộ Nghiên nằm trên người anh, đầu tựa vào lồ ng ngực anh, cả cơ thể cô đều đè lên cơ thể anh.
Nhìn hai người giống như đôi tình nhân đang quấn quýt lấy nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Tô Mộ Nghiên lúc này đã xấu hổ không chịu nổi nữa.
Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua, giọng nói cô cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng: “Thái Văn Kỳ… Cậu đặt tớ xuống đi.
Chúng ta như thế này…”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền bảo: “Cậu đừng nói gì cả, bây giờ chúng ta đang trốn, nếu tạo ra tiếng động thì sẽ bị phát hiện.”
“Nhưng mà…” Tô Mộ Nghiên cố gắng đè thấp giọng, “Nhưng mà cậu thả tớ xuống đã chứ… Cậu… Cậu bị tớ đè như vậy… chẳng lẽ không thấy nặng hả?”
“Không nặng.” Thái Văn Kỳ không nhịn được mà khẽ cong môi cười, sau đó lại bắt đầu nói chuyện để kéo dài thời gian: “Cậu nhẹ lắm, phải ăn nhiều hơn chút.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì càng ngượng ngùng, “Tớ biết rồi.
Nhưng mà… Cậu thả tớ xuống đi.”
“À… Ờ…” Thái Văn Kỳ lại tiếp tục câu giờ, “Đợi tớ một lát.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì liền im lặng chờ đợi Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ lại khẽ cử động người, thế nhưng vẫn không chịu buông Tô Mộ Nghiên ra.
Tô Mộ Nghiên đợi lâu thì lại hỏi: “Sao vậy? Có phải là… Cậu bị tớ đè nên người bị tê rồi không?”
“Không phải.” Thái Văn Kỳ nhìn xuống Tô Mộ Nghiên đang nằm trên người anh.
Đầu cô vẫn tựa vào ngực anh nên không thấy biểu cảm vui vẻ của anh lúc này.
Anh lại cử động, từ từ ôm cô xoay người sang bên tảng đá.
Kết quả phải mất một lúc, Thái Văn Kỳ mới đặt được Tô Mộ Nghiên xuống đất.
Nhưng anh vẫn không buông cô ra, tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Hai người lúc này nằm dưới đất, quay mặt vào nhau, cơ thể vẫn dán chặt lấy nhau, giống như đôi tình nhân đang ôm nhau nằm ngủ.
Tô Mộ Nghiên muốn đẩy Thái Văn Kỳ ra nhưng vì anh ôm chặt quá nên không đẩy nổi.
Cô đang định lên tiếng bảo anh buông mình ra thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nói lớn:
“Ngạn Nhân, tớ tìm thấy cậu rồi!”
Tô Mộ Nghiên bị âm thanh lớn làm giật mình, vô thức nép vào lòng Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ khẽ bật cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trong lúc đó, Hà Tuyết Sam đã tìm thấy Thái Ngạn Nhân, bây giờ cô ấy đang tiếp tục đi tìm những người khác.
Google nga???? ????rang _ Tr????ⅿTru????ện.????n _
Tô Mộ Nghiên nằm trong lòng Thái Văn Kỳ lúc này bắt đầu cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Cô và Thái Văn Kỳ hiện giờ đang nằm ôm nhau, nếu mà bị tìm ra thì không phải sẽ bị hiểu lầm sao? Dù cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích, dù có thề độc với trời thì chắc chắn cũng chẳng có ai tin.
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Nếu bây giờ đột nhiên chạy ra ngoài thì sẽ bị Hà Tuyết Sam phát hiện ngay, sau đó cô ấy sẽ chạy đến đây và biết rằng cô và Thái Văn Kỳ trốn chung một chỗ.
Mặc dù không thấy cảnh hai người nằm ôm nhau, nhưng nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Dù sao tảng đá này cũng không cao nên không thể ngồi nấp, chỉ có thể nằm mà nấp thôi.
Người ta mà biết cô và Thái Văn Kỳ cùng trốn ở đây thì đương nhiên đoán ra hai người nằm với nhau rồi.
Tô Mộ Nghiên thật sự không có dũng khí để chạy ra ngoài vào lúc này.
Nhưng nếu cứ nằm ôm Thái Văn Kỳ như thế này thì không phải quá nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, Tô Mộ Nghiên lại bảo Thái Văn Kỳ: “Cậu bỏ tớ ra đi, nằm cách xa tớ một chút.”
Không ngờ rằng Tô Mộ Nghiên vừa nói dứt lời thì Hà Tuyết Sam lại hô lớn: “Hứa Tông Dương, tìm được cậu rồi!”
Tô Mộ Nghiên lại một lần nữa giật mình, trái tim giống như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực rồi.
Thái Văn Kỳ thì vẫn bình tĩnh, còn cảm thấy có chút k1ch thích.
Anh vẫn ôm Tô Mộ Nghiên, trên môi thì nở nụ cười.
Tô Mộ Nghiên vô cùng thấp thỏm, lại bảo với Thái Văn Kỳ: “Tớ vừa bảo