[Hôm đó người tớ định đưa xuống y tế là nữ chính, bởi vì tớ đã đọc tiểu thuyết và biết được cậu ta sẽ bị ngã.
Nhưng lạ là khi chạy trên sân thể dục, tớ lại chỉ để ý đến cậu.
Sau đó cậu bị ngất, tớ liền quên mất cả ý định ban đầu của mình mà chạy đến bên cậu rồi bế cậu xuống phòng y tế.
Kết quả bị chụp được rồi bị trêu trên nhóm lớp, lúc đó tớ đã thấy rất phiền.
Nhưng bây giờ, tớ lại thấy rất vui.
Vui vì mấy bạn học đó đã chụp lại hình của chúng ta.
Cũng vui vì lúc đó tớ đã bế cậu xuống phòng y tế.
Nếu không để người khác đưa cậu đi, tớ chắc sẽ hối hận chết mất.]
Giở sang những trang tiếp theo, Tô Mộ Nghiên liền nhìn thấy vài bức ảnh mà cô và Thái Văn Kỳ đang mặc đồ của Lọ Lem và hoàng tử.
Tô Mộ Nghiên nhìn những bức ảnh này thì nhanh chóng nhớ ra đây chính là lần cô với Thái Văn diễn vở kịch Nàng Lọ Lem.
Ở dưới những bức ảnh, Thái Văn Kỳ viết: [Đây là những bức hình tớ lấy trên nhóm lớp và diễn đàn trường.]
[Trong hình cậu thật là đẹp.
Ngày hôm đó nhìn thấy cậu mặc đồ của Lọ Lem, tớ cũng thấy thật đẹp.
Nhưng khi cậu hỏi tớ, tớ lại nói dối rằng cậu xấu, sau đó thì chúng ta lại cãi nhau.
Miệng của cậu thật đanh đá, tớ liền dùng tay quệt son trên môi cậu khiến cho son dính lên mặt cậu.
Lúc đó tớ cảm thấy rất đã vì đã chọc được cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tớ cảm thấy lúc đó mình đang lợi dụng cơ hội để chạm vào môi cậu mới đúng.
Nếu là một người khác cãi nhau với tớ, tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.
Chẳng qua người đó là cậu, cho nên tớ mới làm ra cái hành động trẻ con như vậy thôi.]
[Sau đó chúng ta phải lên sân khấu để diễn chung, nhưng chúng ta lại đấu khẩu với nhau tiếp.
Cận còn giẫm lên chân tớ, tớ thì giẫm vào váy cậu, không ai chịu ai.
Rồi đột nhiên đèn trên sân khấu bị tắt, tớ và cậu không cẩn thận bị ngã, sau đó hai chúng ta đã hôn nhau.]
Đọc đến đây, Tô Mộ Nghiên liền nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Nhưng ngoài ra, cô còn nhớ rõ cái cảm xúc lúc môi chạm môi ấy, nhớ rõ cả hơi thở ấm nóng của Thái Văn Kỳ, nhớ rõ cảm giác rung động từ sâu trong tim.
Vậy có nghĩa là… Đây là cảm xúc của chính cô, ký ức của chính cô ư?
Tô Mộ Nghiên kinh ngạc, sau đó là vui mừng, nhưng tiếp theo đó lại lo lắng.
Cô rất sợ rằng vì mình quá thích Thái Văn Kỳ nên mới ảo tưởng rằng bản thân chính là Tô Mộ Nghiên mà anh yêu.
Thế rồi cô lại giở sang trang tiếp theo.
[Sau khi hôn cậu, tớ cảm thấy rất có lỗi, trong lòng luôn có ý nghĩ đã khiến cậu chịu thiệt khi hôn tớ.
Sau đó rất nhiều lần tớ muốn nói chuyện với cậu, muốn xin lỗi cậu vì nụ hôn đó.
Nhưng cậu lại cứ tránh mặt tớ, khiến tớ có thể khó tiếp cận được cậu nên cuối cùng tớ đã bỏ cuộc.
Rồi tớ lại nghĩ nếu có thể nói chuyện với cậu thì tớ nên nói những gì đây? Chúng ta đã hôn nhau rồi, sau này mối quan hệ giữa chúng ta sẽ thay đổi như thế nào.
Dường như ngay từ lúc đó, sâu trong lòng tớ đã mong đợi về mối quan hệ giữa chúng ta.
Chỉ là lúc đó chính tớ cũng không phát hiện ra điều đó.
À đúng rồi, nụ hôn lần đó là nụ hôn đầu của tớ đấy.
Nụ hôn đầu của tớ đã trao cho người mà tớ thích.]
“Ừm.” Tô Mộ Nghiên mỉm cười, “Nụ hôn đầu của tớ cũng đã trao cho người mà tớ thích.”
Nhìn sang trang tiếp theo.
[Ngày xx, tháng xx, năm xxxx.
Ở trong nhà vệ sinh, tớ nghe thấy có người nói xấu mình.
Bọn họ bảo tớ là con rơi của bố Thái Ngạn Nhân.
Nghe thấy những lời như vậy, tớ vốn muốn ra ngoài xử lý nhưng không ngờ cậu lại ra tay trước.
Cậu hắt nước lên kẻ đã nói xấu tớ, còn lên tiếng bênh vực tớ.
Lúc đó tớ rất bất ngờ, bởi vì cậu ghét tớ như vậy, sao