chương 110Lâm Tử Nhiên bị Thư Gia Ngôn ôm lấy, vẻ mặt mờ mịt.Gì, không phải anh tới để xé rách mặt tôi sao?Sắc mặt Thư Gia Ngôn khổ sở không thôi, vừa áy náy vừa thống khổ nói: “Em biết anh không phải tự nguyện, là Hàn Thâm ép buộc anh, em đều biết hết rồi...”Ai cho anh biết! Tại sao anh lại biết! Aaaa —— Lâm Tử Nhiên muốn hỏng mất, nhưng cho tới bây giờ chuyện hỏng mất cũng không làm nên cái gì.Hơn nữa, làm sao Thư Gia Ngôn biết được điều này? Lâm Tử Nhiên từ từ bình tĩnh lại, trong đầu bỗng dưng hiện lên một người —— Giang Dĩ Huy.Chỉ có hắn ta mới biết rõ hết thảy, lại có năng lực có điều kiện làm vậy...Nếu không, tại sao lại khéo như vậy?Hắn ta rời đi không lâu thì Thư Gia Ngôn tìm đến.Nhưng Giang Dĩ Huy làm vậy có chỗ tốt gì? Nếu mình và Thư Gia Ngôn làm hòa, hiển nhiên sẽ càng không thích hắn, chẳng lẽ hắn vì đả kích Hàn Thâm mà không tiếc làm người tốt, giúp vợ chồng son chính mình đoàn viên?!Gì đây, vai phản diện anh thực sự hoàn lương làm người tốt rồi sao?!Lâm Tử Nhiên rất kinh ngạc, nhưng đứng ở góc độ Giang Dĩ Huy mà xem, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Giang Dĩ Huy xác thật cũng có khả năng làm vậy.Lâm Tử Nhiên: “Kỳ thực tôi không cần hắn xen vào chuyện của người khác.” :)Hệ thống: “……”Thư Gia Ngôn nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, hai mắt đen láy bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Chúng ta hiện tại rời khỏi nơi này, em cũng không tin hắn có thể một tay che trời, cùng lắm thì chúng ta đi về quê!”Lâm Tử Nhiên nhìn Thư Gia Ngôn, vừa có chút cảm động vừa có chút đau đầu.Cảm động là vì cậu biết Thư Gia Ngôn có bao nhiêu khát vọng muốn ở lại nơi này, ở lại thành phố phồn hoa rộng lớn này, lúc trước Lăng Nam cũng vì y mà lưu lại nơi này… nhưng bây giờ, y sẵn sàng nguyện ý cùng chính mình rời đi, từ bỏ mộng tưởng mà y cố gắng hướng tới.Đau đầu chính là cậu thật sự không muốn Thư Gia Ngôn biết chân tướng, bình yên như vậy không có gì xảy ra cho đến khi chính mình rời khỏi trò chơi không tốt sao?Khóe môi Lâm Tử Nhiên giật giật: “Anh…”Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng quát lãnh lệ: “Ai cho anh dẫn hắn đi!”Lâm Tử Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thâm bước nhanh tới.Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, hai tròng mắt đen nhánh như mực, môi mỏng mím chặt, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Nếu anh cứ tiếp tục quấy rầy Lăng Nam, đừng trách tôi không khách khí.”Trên mặt Thư Gia Ngôn không còn chút máu, hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Hàn Thâm, thân thể khẽ run lên, chẳng hề sợ hãi, như thế nào cũng không chịu buông tay Lâm Tử Nhiên ra.Bộ dáng vừa quật cường vừa đáng thương làm Lâm Tử Nhiên đau lòng đến hỏng rồi, Hàn Thâm thật sự quá hung dữ!Ánh mắt Hàn Thâm dừng ở bàn tay hai người nắm lấy nhau, sâu trong đáy mắt hiện lên tia đau đớn cùng ghen tị, nhưng rất nhanh giấu đi.
Hắn bước lên phía trước một bước, nắm lấy bàn tay còn lại của Lâm Tử Nhiên, nói từng chữ một: “Về với anh.”Lâm Tử Nhiên: “…..”Một tay cậu bị Thư Gia Ngôn nắm lấy, tay còn lại bị Hàn Thâm giữ chặt, cả hai nắm chặt không chịu buông tay..Mấy người dứt khoát phân tôi thành hai nửa là được.Lâm Tử Nhiên tâm như tro tàn: “Tôi chỉ tới đây để chơi game thôi mà, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sắm vai nam phụ thâm tình, làm một pháo hôi chứng kiến tình yêu công thụ mà thôi, tại sao lại phải chịu sự tra tấn như thế này..”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên: “Tại sao bọn họ không chịu buông tha cho tôi?” QAQHệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên lâm vào trầm mặc, cậu biết đã đến lúc đưa ra lựa chọn.Trong cốt truyện ban đầu, lúc này Thư Gia Ngôn đã yêu Hàn Thâm, cho nên y lựa chọn Hàn Thâm khi Lăng Nam tìm tới.Nhưng cậu lại không cần làm thế..Thư Gia Ngôn là người Lăng Nam yêu, còn Hàn Thâm luôn hiếp bức cậu.Hơn nữa đã nói là chân ái, thời điểm người yêu tìm tới, sao có thể vì tổng tài mà đột nhiên vứt bỏ chân ái được? Lúc trước nói lời yêu nhiều như vậy, chẳng phải tất cả đều là chó má sao!Quả thực là vì HE, vì HE.Chính mình lại không cần HE với bá tổng, hơn nữa, mình cũng không yêu Hàn Thâm, nói đùa, làm sao mình có thể thật sự bị NPC ngủ phục được… Cho nên về tình về lý, loại thời điểm này hẳn là nên lựa chọn Thư Gia Ngôn mà cậu yêu sâu đậm mới đúng.Còn về Hàn Thâm…Ngay từ đầu chính là sai lầm bất đắc dĩ.Trong lòng Lâm Tử Nhiên chậm rãi đưa ra quyết định.Tâm Hàn Thần không khỏi rơi xuống, bàn tay nắm lấy Lâm Tử Nhiên chậm rãi siết chặt, trong mắt hiện lên tia cầu xin.Lâm Tử Nhiên đối diện với tầm mắt của Hàn Thâm, yết hầu căng thẳng, có chút không đành lòng, nhưng mà..
Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.Làm ơn đi, Hàn Thâm là bá tổng chơi trò cưỡng chế yêu đó!Đùa chút thôi, nếu cậu bởi vì hắn thích cậu mà xóa hết mọi thứ trước đó, yên tâm thoải mái cùng hắn ở bên nhau…Đó mới là tuyệt đối không phù hợp với thiết lập nhân vật!Lúc này cậu thân là lão công của Thư Gia Ngôn, nên dũng cảm đứng ra bảo hộ bạn trai của mình mới đúng!Ánh mắt Lâm Tử Nhiên kiên định, cậu đột nhiên dùng sức, hung hăng hất tay Hàn Thâm ra, nghiêng người chắn trước mặt Thư Gia Ngôn, lạnh giọng châm chọc nói: “Lần này Hàn tổng lại muốn làm gì?”Hàn Thâm nhìn Lâm Tử Nhiên, thanh niên không chút do dự đứng trước mặt Thư Gia Ngôn, cho dù cậu không đủ mạnh mẽ, nhưng vẫn dũng cảm bảo vệ người mình yêu, sợ chính mình làm tổn thương đối phương, giống như lần trước vậy.Thư Gia Ngôn mới là người cậu đặt ở đáy lòng, dùng tất cả mọi thứ cẩn thận bảo vệ người mình yêu.Mà hắn, bất quá chỉ là một người ngoài chặn ngang một chân mà thôi.Lòng bàn tay Hàn Thâm trống rỗng chậm rãi rũ xuống, hắn cho rằng bản thân có thể khống chế hết thảy, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nắm được.Khóe miệng Hàn Thâm chậm rãi nhếch lên, bờ môi cong lên chua xót, phát ra thanh âm khàn khàn thống khổ: “Anh sẽ không làm gì nữa, em biết mà, không phải sao...”Bởi vì anh yêu em, cho nên không thể làm tổn thương đến em và ép buộc em.Lâm Tử Nhiên im lặng, cậu nhìn Hàn Thâm, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Tốt nhất là vậy.”Nói xong câu đó, trái tim hung hăng co rút, cậu nắm lấy tay Thư Gia Ngôn kiên quyết xoay người rời đi.Hàn Thâm muốn tiến lên, nhưng hai chân như nặng tựa ngàn cân, vô pháp tiến lên một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đối phương càng lúc càng xa.Cho dù chính mình cẩn thận thế nào đi nữa, thì ngày này, vẫn sẽ đến.Dùng thủ đoạn đạt được thứ mình muốn, cuối cùng vẫn mất đi.Chỉ là hắn không nghĩ đến, đã từng cho là nhất thời hứng khởi, cuối cùng vẫn đem tâm của mình bồi vào, chờ thời điểm đối phương rời đi, cũng mang theo phần tình yêu ấy.Nhưng hắn ngay cả tư cách giữ lại cũng không có.……………Lâm Tử Nhiên trước sau không quay đầu nhìn lại, cậu sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà mềm lòng.Tuy rằng mặt ngoài nhìn như cưỡng bách, nhưng kỳ thực cậu không bị tổn hại gì không nói, còn hưởng thụ cuộc sống không tồi, không như vậy nữa khó tránh khỏi tim lạnh như thiết.Haiz, đều do NPC trong trò chơi quá điển trai.Nếu không thì cậu căn bản không cần do dự rối rắm!Lâm Tử Nhiên nghiêng mắt nhìn Thư Gia Ngôn, trong lòng cũng thập phần phức tạp, bất quá không lâu sau thở dài thườn thượt, như vầy cũng tốt, cùng thanh mai trúc mã ở bên nhau, an an tĩnh tĩnh sống qua ngày.Hai người trở lại căn phòng cho thuê quen thuộc.Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng hỏi: “Em, làm sao mà em biết được..”Đôi mắt Thư Gia Ngôn ngấn lệ, xúc động nhìn cậu, nói: “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao? Anh cho rằng em muốn lấy tiền của anh sao? Anh gặp khó khăn tại sao không nói với em, dù thế nào đi nữa chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt, cho dù là thưa kiện thì chúng ta cũng có thể nghĩ cách… Tại sao lại ngốc như vậy, tại sao cái gì cũng không nói..”Lâm Tử Nhiên im lặng, tuy Thư Gia Ngôn nói không sai, nhưng vẫn có chút ngây thơ...!Bởi vì thời điểm khi người ta thật sự phải đưa ra lựa chọn, thời điểm khi gặp phải cám dỗ thì làm sao có thể nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy được.
Làm sao có thể đơn giản mà từ bỏ hết thảy, không màng thắng thua được mất mà đưa ra quyết định đập nồi dìm thuyền?Bởi vì ngay khi bạn muốn làm như vậy, cũng có thể chẳng nhận được gì, cuối cùng hiện thực sẽ dạy bạn làm người.Người sống trên đời này, chung quy phải học cách cân nhắc giữa lợi và hại.Để phán đoán, bạn phải trả một cái giá rất đắt, nó có đáng giá hay không?Đối với bản thân cậu mà nói, đây chỉ là một trò chơi râu ria, còn nếu thực sự là cuộc đời, thì ai biết được kết quả sẽ như thế nào? Có lẽ ở thế giới hiện thực, càng nhiều người sẽ thỏa hiệp.Bất quá nói như vậy, chứng tỏ Thư Gia Ngôn quả nhiên là tiểu bạch hoa đơn thuần bướng bỉnh.Sau khi Thư Gia Ngôn nói xong cũng nhận ra lời mình nói không quá thích hợp, y ôm eo Lâm Tử Nhiên thật chặt, lẩm bẩm nói: “Thôi, đều đã qua, thật may là cuối cùng anh cũng đã trở lại...”Lâm Tử Nhiên thấp giọng nói: “Ừm.”Lúc này Thư Gia Ngôn mới trả lời vấn đề vừa rồi của Lâm Tử Nhiên, y nhẹ nhàng nói: “Chuyện này là Giang tổng nói cho em biết, nếu không có anh ấy, đến bây giờ em vẫn chưa hay biết gì...!Thật xin lỗi, đáng ra em nên biết sớm hơn, không nên hiểu lầm anh, anh có trách em không..”Lâm Tử Nhiên căn bản không trách y, sao có thể nhẫn tâm trách cứ tiểu bạch hoa đơn thuần đáng thương được? Cậu cười nói: “Không sao.”Thư Gia Ngôn nín khóc mỉm cười: “Chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.”………………Hai người cứ như vậy mơ màng hồ đồ hòa giải.Mặc dù lần nữa ở bên nhau nhưng họ không còn thân mật như lúc trước, Lâm Tử Nhiên cố ý biểu hiện xa cách, rốt cuộc cậu bị ép buộc làm t ình nhân của người khác...!Cho nên vừa trở về, nhất thời không thể đối mặt với người yêu, hẳn là có thể lý giải được đi? Lâm Tử Nhiên cảm thấy bản thân thật thông minh.Như vậy là có thể tránh hành động quá mức thân mật với Thư Gia Ngôn rồi!Thư Gia Ngôn nhận thấy sự thay đổi của Lâm Tử Nhiên, nhưng không nói toạc ra, hơn nữa cũng không miễn cưỡng.Hôm nay hai người đang chui rúc trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, Thư Gia Ngôn ngồi nghịch điện thoại, chợt đưa quảng cáo nhà cho thuê cho Lâm Tử Nhiên xem, nói một cách đầy chờ mong: “Căn phòng chung cư này không tồi, hai người chúng ta ở dư dả, gia cụ đều trang hoàng đầy đủ, hoàn cảnh hay đoạn đường đều tốt hơn nơi này nhiều.”Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn: “Tiền thuê nhà là 8000 một tháng.”Kỳ thực hiện tại cậu còn rất nhiều tiền, Hàn Thâm đưa tiền và chỗ ở, nhưng chắc chắn Thư Gia Ngôn sẽ không tiếp nhận.Nếu không cần dùng đến số tiền kia, thì Lâm Tử Nhiên cảm thấy không cần thiết chuyển nhà, kỳ thực cậu ở đâu cũng được.Thư Gia Ngôn mím môi cười nói: “Không sao đâu, em luôn nỗ lực kiếm tiền, không cần tiết kiệm như vậy, có thể gánh vác một chút tiền thuê nhà.”Lâm Tử Nhiên hơi trầm ngâm, cậu nhớ, công ty Thư Gia Ngôn làm việc lúc trước, hình như có chút quan hệ với Hàn Thâm.Thư Gia Ngôn nói: “Em nghỉ việc ở công ty trước rồi, Giang tổng nói công ty của anh ấy có vị trí phù hợp với em, vì thế em liền qua đó.
Con người của Giang tổng rất tốt, em tin rằng chỉ cần mình nỗ lực thì sẽ có thu hoạch, đến lúc đó em kiếm tiền nuôi anh được không?”Lâm Tử Nhiên bừng tỉnh, nếu như Giang Dĩ Huy thật sự muốn mượn sức Thư Gia Ngôn, thì đây quả thực là một cách không tồi; hơn nữa Thư Gia Ngôn biết chân tướng, khẳng định sẽ không tiếp tục lưu lại công ty trước đó.Thư Gia Ngôn dựa vào vai Lâm Tử Nhiên, nói: “Giang tổng cam đoan với em, anh ấy sẽ không để Hàn Thâm uy hiếp anh nữa, anh đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ không có việc gì, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.”Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, điểm này cậu tin Giang Dĩ Huy có thể làm được.Sở dĩ Hàn Thâm có thể uy hiếp Thư Gia Ngôn và Lăng Nam, đơn giản là vì ỷ vào chính mình có tiền có thế, đối phương chỉ là một tiểu tử nghèo vừa mới tốt nghiệp, muốn bọn họ đi vào khuôn khổ, không có biện pháp này thì cũng là biện pháp khác; luôn có phương pháp bức bọn họ vào đường cùng..
Rốt cuộc thì hắn có năng lực đó!Nhưng nếu Giang Dĩ Huy cứ nhìn chằm chằm, Hàn Thâm khó có thể dùng phương thức này uy hiếp bọn họ, bởi vì Giang Dĩ Huy cũng rất có tiền.Hàn Thâm là một thương nhân nghiêm túc, nếu dùng cách hợp pháp thì không thể thực hiện được, vì chút chuyện vặt vãnh mà vi phạm pháp luật, còn tự lộ nhược điểm cho đối thủ một mất một còn, loại sự tình này hắn sẽ không làm.Tranh đấu giữa tổng tài và tổng tài là vậy, trước khi bọn họ phân định thắng thua thì sẽ không rảnh ra tay đối phó mình và Thư Gia Ngôn, ngược lại lúc này chính mình và Thư Gia Ngôn là an toàn nhất.Để đối phó với Hàn Thâm, Giang Dĩ Huy chẳng những không ép sát quá mức, mà ngược lại còn lung lạc Thư Gia Ngôn thật tốt.Lâm Tử Nhiên cùng Thư Gia Ngôn dựa sát vào nhau ngồi xem phim.Trong lúc hoảng hốt, cuộc sống bình yên như vậy, giống như hiện thực.Nhìn nhìn.Thư Gia Ngôn bỗng nhiên cười: “Buổi tối các đồng nghiệp mới hẹn em đi ra ngoài ăn liên hoan, nói phải đón gió tẩy trần cho em, chúng ta cùng đi đi.”Lâm Tử Nhiên có chút do dự, cậu lại không quen biết đồng nghiệp của Thư Gia Ngôn.Thư Gia Ngôn nhìn cậu, sắc mặt vừa thấp thỏm vừa chờ mong: “Anh là bạn trai của em, em muốn giới thiệu cho họ nhận thức, hơn nữa em cũng không muốn đi một mình.”Y ôm cánh tay Lâm Tử Nhiên, đôi mắt đen láy nhìn cậu.Lâm Tử Nhiên rùng mình, lão bà đưa ra yêu cầu như vậy, chính mình không thể không đi! Cậu lập tức nói: “Được rồi, anh đi với em.”Lâm Tử Nhiên cùng Thư Gia Ngôn đến khách sạn vào lúc 5h30 chiều.Các đồng nghiệp mới của y đã tới được một ít, nhìn thấy Thư Gia Ngôn đến đều nhiệt tình chào hỏi, ước chừng bảy tám người, đều là cùng phòng ban với Thư Gia Ngôn.
Không lâu sau giám đốc bộ phận cũng đến, là một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền từ.Mọi người cũng thập phần nhiệt tình với Lâm Tử Nhiên.Bởi vì đều là người trẻ tuổi, mọi người nói cười không có sự ngăn cách, thực ra đã lâu chưa gặp trường hợp nào nhẹ nhàng và tự tại như vậy, Lâm Tử Nhiên cũng dần dần thả lỏng.Thư Gia Ngôn ngồi bên cạnh Lâm Tử Nhiên, trước sau đều nở nụ cười ôn hòa, với bất kỳ ai đều ở chung hòa hợp.Lâm Tử Nhiên thất thần nghĩ, Thư Gia Ngôn thật sự là tiểu bạch hoa không có lực uy hiếp, cho nên rất dễ dàng được nhiều người ưa thích.Kỳ thực tính cách của y rất được mọi người hoan nghênh.Đến chỗ nào là nhiều bạn bè đến đó.Thời điểm ăn được một nửa, giám đốc bộ phận nhìn điện thoại rồi cười nói: “Giang tổng nói anh ấy cũng muốn đến, tôi đi đón người một chút.”Lâm Tử Nhiên: “….”Không phải chứ, Giang Dĩ Huy muốn đến đây?Lâm Tử Nhiên vừa mới thả lỏng dây thần kinh, lúc này lại có chút căng thẳng, không biết Giang Dĩ Huy dánh mục đích gì.Ngay khi cậu suy nghĩ miên man, giám đốc bộ phận đã cùng Giang Dĩ Huy đi tới.Mọi người đều khách khí chào hỏi.Khuôn mặt Giang Dĩ Huy tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, tầm mắt hắn đảo qua khắp phòng, căn bản không dừng lại trên người Lâm Tử Nhiên và Thư Gia Ngôn, ngồi xuống bên cạnh giám đốc bộ phận, cười nhạt: “Mọi người không cần căng thẳng, tôi ngồi một lúc liền đi ấy mà.”Thái độ Giang Dĩ Huy tùy ý, hơn nữa lời nói cử chỉ hóm hỉnh, mọi người rất nhanh giảm bớt sự căng thẳng.Lâm Tử Nhiên cúi đầu ăn cơm.Đột nhiên Thư Gia Ngôn đứng dậy kính rượu, nghiêm túc nói với Giang Dĩ Huy: “Cảm ơn Giang tổng đã chiếu cố, một ly này tôi kính ngài.”Thái độ Giang Dĩ Huy hòa ái, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, nói: “Khách khí quá rồi, chỉ là việc nhỏ không tốn sức mà thôi.”Sau đó hắn quay sang nói chuyện với những người khác, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên cái nào.Trong lòng Lâm Tử Nhiên có chút nghi hoặc, không nhịn được chú ý, chẳng lẽ Giang Dĩ Huy thật sự từ bỏ?Nếu đúng là vậy thì không thể tốt hơn.Chỉ là trong lòng luôn có cảm giác bất an, bởi vì cái này thật sự không giống tác phong thường ngày của Giang Dĩ Huy.Lâm Tử Nhiên cảm thấy hơi mắc vệ sinh, thế là đứng dậy đi toilet.Trên đường trở về, vừa đi vừa suy tư, chẳng lẽ Giang Dĩ Huy thật sự lương tâm trỗi dậy..?Kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hiện Giang Dĩ Huy đang đứng ở cửa, đôi mắt đào hoa của người đàn ông hơi cong lên, vừa dịu dàng vừa thâm tình nhìn cậu.Lâm Tử Nhiên: “…..”Xem ra lúc trước không phải mình ảo giác, Giang Dĩ Huy quả nhiên vẫn hướng về cậu.Lâm Tử Nhiên trầm ngâm hai giây, lạnh giọng nói: “Giang tổng đây là có ý gì?”Khuôn mặt Giang Dĩ Huy tựa hồ có chút ủy khuất: “Đây là lời em muốn nói với anh sao? Anh còn tưởng rằng, em sẽ cảm ơn anh đâu..”Lâm Tử Nhiên xụ mặt.Giang Dĩ Huy tiến lên một bước, rũ mắt nghiêm túc nhìn cậu, chậm rãi nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn giúp em thôi, không cần em hồi báo cái gì, em không tin sao?”Lâm Tử Nhiên thật sự không tin, nhưng ít nhất cho tới bây giờ, Giang Dĩ Huy chưa làm bất luận sự tình nào quá mức, không thể chỉ vì phỏng đoán mà mình liền trực tiếp định tội cho hắn, vì thế cậu mím môi lạnh lùng nói: “Tôi không tin.”Bộ dáng tôi chính là không tin anh có lòng tốt như vậy!Giang