chương 111Hàn Thâm đã ngồi ở nơi đó hơn hai tiếng.Hôm nay là Thất Tịch, nơi nơi đều là các đôi tình lữ, bất quá không liên quan gì đến hắn.Hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Tử Nhiên và Thư Gia Ngôn bước vào, rốt cuộc cởi bỏ mọi hiểu lầm và quay trở về bên nhau; hôm nay đối với họ mà nói hẳn là một ngày vô cùng có ý nghĩa.Hàn Thâm nở một nụ cười cay đắng, hắn biết mình nên buông tay, nhưng tại sao, hắn lại còn xuất hiện ở chỗ này?Tích tách.Thời gian từng phút từng giây trôi qua..Rốt cuộc khi hắn chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Tử Nhiên bước chân lảo đảo vọt ra khỏi khách sạn.Trên mặt thanh niên phiếm màu đỏ ửng, quần áo có chút xộc xệch, cậu nôn nóng quét mắt nhìn quanh, sau đó không chút do dự vọt tới chỗ hắn! Dùng sức đánh mạnh vào cửa sổ xe!Sắc mặt Hàn Thâm thay đổi, hắn lập tức đẩy cửa bước xuống, giữ chặt cánh tay Lâm Tử Nhiên, để cậu dựa vào lồ ng ngực mình, sốt ruột dò hỏi: “Làm sao vậy?”Hai chân Lâm Tử Nhiên mềm nhũn, dựa vào người Hàn Thâm cắn răng nói: “Mang, tôi, đi.”Hàn Thâm cau mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Tử Nhiên không thích hợp, nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Được.”Đúng lúc này Giang Dĩ Huy cũng đuổi tới, thấy Hàn Thâm ôm Lâm Tử Nhiên lên xe, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Hàn tổng muốn đưa em ấy đi đâu vậy?”Hàn Thâm không nghĩ tới Giang Dĩ Huy cũng ở đây, trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Hắn biết Giang Dĩ Huy sai sử Thư Gia Ngôn tới đoạt người, nhưng dù sao Thư Gia Ngôn cũng là bạn trai Lăng Nam yêu say đắm, một chiêu này của Giang Dĩ Huy tuy rằng đê tiện nhưng lại là dương mưu, mình không có lý do gì để ngăn Lăng Nam rời đi cùng Thư Gia Ngôn..Nhưng hôm nay xem ra Giang Dĩ Huy rõ ràng vẫn chưa hết hi vọng với Lâm Tử Nhiên, như vậy, mình mà mặc kệ để Lâm Tử Nhiên rời đi cùng Thư Gia Ngôn, e rằng sẽ là một chuyện vô cùng nguy hiểm...Nhưng Thư Gia Ngôn thực sự có vấn đề hay không? Hắn ta đóng vai trò gì trong đó?Nghĩ đến vừa rồi Lâm Tử Nhiên quần áo xộc xệch, vội vàng chạy tới..Ánh mắt Hàn Thâm băng lãnh ẩn chứa tức giận, gằn từng chữ một: “Anh đã làm gì?”Giang Dĩ Huy nhướn mày cười: “Tôi còn có thể làm gì? Thật ra Hàn tổng đã làm gì, hẳn là sẽ không quên đi?”Hắn nói rồi quay lại nhìn Lâm Tử Nhiên, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có chút đường đột...!Em trở về, anh hứa sẽ không làm gì cả, hơn nữa Thư Gia Ngôn còn đang đợi em đó.”“Em muốn rơi vào tay Hàn Thâm lần nữa sao?”Lâm Tử Nhiên cắn môi, cưỡng ép chính mình tỉnh táo, cậu đối diện với đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười của Giang Dĩ Huy, biểu tình của người đàn ông thành khẩn như thế, không hổ là vai phản diện tiểu lý tàng đao, phi, lão tử tin mi mới có quỷ!Cậu nắm chặt tay Hàn Thâm, tôi không về đấy anh làm gì được tôi!Ý cười trong mắt Giang Dĩ Huy chậm rãi nhạt đi.Hàn Thâm nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, tầm mắt sắc bén nhìn Giang Dĩ Huy, môi mỏng giương lên cất giọng lạnh lùng: “Giang tổng có thời gian ở đây, chi bằng dành nhiều thời gian hơn trên công ty, không cần xen vào việc của người khác.”Sau đó trực tiếp lái xe mang Lâm Tử Nhiên rời đi.Lâm Tử Nhiên ngả người ngồi ở trên ghế, lúc này toàn thân mới thả lỏng, rốt cục thở ra một hơi.Lâm Tử Nhiên lòng còn sợ hãi: “May mắn hôm nay Hàn Thâm vừa vặn ở gần đây..”Hệ thống: “Ừm.”Lâm Tử Nhiên: “Đây có phải được gọi là, chỉ cần ngồi xổm đủ lâu, liền có thể nhặt của hời một ngày không.”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên mệt mỏi ấn trán, tửu lượng của cậu không tốt lắm, hôm nay uống hơi nhiều, lúc này vừa mệt vừa sợ, thật sự rất mệt mỏi.Một giờ sau.Hàn Thâm chậm rãi dừng xe, đang chuẩn bị gọi Lâm Tử Nhiên xuống xe, quay đầu nhìn lại, phát hiện thanh niên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.Thanh niên rũ thấp đầu, hàng lông mi rơi xuống trước mặt như bóng ma, ửng đỏ trên mặt chưa tan, lộ ra bộ dáng không hề phòng bị..Hàn Thâm im lặng một lúc, sau đó nở một nụ cười bất đắc dĩ.Thật ra em không sợ anh làm gì đối với em.Hắn không bỏ được đánh thức Lâm Tử Nhiên, thật cẩn thận ôm cậu vào lòng, thả xuống giường khi về đến nhà.Mấy ngày nay cho dù ngày ngày đêm đêm đều nhớ nhung, nhưng trong lòng hắn biết rõ, giữa Thư Gia Ngôn và Lâm Tử Nhiên đã không còn chỗ cho mình chen vào..
Cho nên hắn tự nhủ với bản thân mình nên buông tay, thậm chí hắn cho rằng mình không còn hy vọng, ai mà nghĩ đến, thanh niên cứ như vậy không hề dự liệu, lần nữa trở về bên cạnh hắn..Đáy mắt Hàn Thâm dịu dàng, khẽ do dự, sau đó cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cậu.Hắn cởi giày và quần áo giúp Lâm Tử Nhiên, kéo chăn bông đắp cho cậu, nhớ tới vụ việc xảy ra ngày hôm nay, lúc này trong mắt mới hiện lên một tia lạnh băng xen lẫn hung ác.Vốn tưởng rằng Thư Gia Ngôn biết được sự thật cho nên mới làm hòa cùng Lâm Tử Nhiên, nhưng cảnh tượng hôm nay, thoạt nhìn không đơn giản như vậy.Mối quan hệ giữa hắn ta và Giang Dĩ Huy là gì?Nếu hắn ta thực sự phản bội Lâm Tử Nhiên, chính mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.………………Lâm Tử Nhiên mơ màng tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện mình đã trở về căn phòng quen thuộc.Lâm Tử Nhiên: “…..”Ngày hôm qua dưới sự hoảng loạn không kịp nghĩ nhiều, bắt lấy Hàn Thâm coi hắn như cọng rơm cứu mạng, bây giờ nghĩ lại thấy không đúng lắm..Rốt cuộc cậu mới cùng hắn tách ra.Xin giúp đỡ một người cưỡng ép chính mình, có thích hợp không?!Lâm Tử Nhiên cảm thấy đầu to ra.Bất quá, Hàn Thâm không phải chuyện quan trọng nhất trước mắt, mà là Thư Gia Ngôn...!Lâm Tử Nhiên hồi tưởng sự tình tối hôm qua, mày nhíu lại thật sâu.Cậu là người từ trước đến nay không muốn dùng lời nói ác ý đi phỏng đoán người khác, đặc biệt là bị ảnh hưởng bởi lời miêu tả của nguyên cốt truyện, ấn tượng ăn sâu bén rễ đối với Thư Gia Ngôn là tiểu bạch hoa uy vũ, không khuất phục phú quý.Cậu đề phòng Hàn Thâm, nghi ngờ Giang Dĩ Huy, chỉ là không ngờ tới, Thư Gia Ngôn cũng xảy ra vấn đề.Mặc dù trong cốt truyện ban đầu Thư Gia Ngôn từng có nhiều hành vi không hợp lý, thậm chí trong lúc vô ý còn làm tổn thương Lăng Nam, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn cảm thấy, đó không phải là bổn ý của y, bản thân Thư Gia Ngôn tuyệt đối không có tâm hại người.Y như vậy là vì y đơn thuần và ngây thơ.Nhưng giờ khắc này, Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút không rõ..Tối hôm qua, có thực sự chỉ là một sự trùng hợp?Lâm Tử Nhiên nhìn điện thoại bên cạnh, có lẽ Hàn Thâm đã tắt máy, sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi, lúc này trên điện thoại tràn ngập những cuộc gọi nhỡ của Thư Gia Ngôn.Bởi vì cậu không bắt máy, nên Thư Gia Ngôn đã gửi rất nhiều tin nhắn tới.“Anh ở đâu? Em đi tìm mà không thấy anh?”“Sao anh không nghe máy, em thực sự rất lo lắng.”“Em gặp được Giang tổng rồi, anh ấy nói Hàn Thâm mang anh đi, anh không sao chứ?”“Gọi lại cho em nhé.”Nếu là lúc trước Lâm Tử Nhiên đã sớm áy náy, lập tức gọi điện thoại cho Thư Gia Ngôn ngay, nhưng hôm nay, cậu bình tĩnh nhìn mấy cái tin nhắn, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.Lâm Tử Nhiên trầm ngâm một lát: “Tôi cảm thấy trò chơi này hình như chỉ có tôi là đồ ngốc...!Cái này hẳn là ảo giác của tôi đúng không?”Hệ thống: “Ờ thì, chắc là vậy.”Lâm Tử Nhiên: “…..” Không có sự an ủi nào ở đây.Lâm Tử Nhiên cầm lấy điện thoại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Thư Gia Ngôn.Dù sao cũng sắp rời đi, rõ ràng là cậu không cam lòng chuyện này! Tựa như xem một bộ phim trinh thám, lúc xem đến kết cục cuối cùng rất khó hiểu, đừng nói là cào gan thật lâu!Không được, cậu không thể ủy khuất chính mình như vậy.Lâm Tử Nhiên nhấn gọi điện thoại.Giọng nói lo lắng của Thư Gia Ngôn từ đầu bên kia truyền đến: “Hàn Thâm hắn có làm tổn thương anh không? Hiện tại anh đang ở đâu? Em đến đón anh được không?”Lâm Tử Nhiên chậm rãi nói: “Anh không sao, em đang ở nhà à?”Thư Gia Ngôn nó: “Em đang ở nhà.”Lâm Tử Nhiên: “Được, bây giờ anh về.”Cậu cúp máy, đứng dậy rời đi.Nửa giờ sau, Lâm Tử Nhiên đứng trước cửa.Nơi này là nhà mới của cậu và Thư Gia Ngôn, tốt hơn nhiều so với căn phòng thuê trước kia, Lâm Tử Nhiên trước đó không cảm thấy thế nào..Nhưng bây giờ nghĩ lại, đối với hai người trẻ tuổi cố gắng phấn đấu mà nói, gánh vác một khoản tiền phòng như vậy vẫn hơi xa xỉ.Thu nhập của Thư Gia Ngôn cho dù được thăng chức cũng không cải thiện tiêu chuẩn sinh hoạt ngay lập tức, đơn giản là vì Giang Dĩ Huy có mưu đồ, cho y mức lương hậu hĩnh, mới khiến y có tâm tư nghĩ đến việc đổi nhà ở.Khi đó Lâm Tử Nhiên chỉ cảm thấy Thư Gia Ngôn quá mức đơn thuần, xã hội này quá tàn nhẫn, cũng không nghĩ tới người ta không đòi hỏi cái gì, không thân cũng chả quen dựa vào cái gì mà đối tốt với bạn?Sự tình rõ ràng không hợp lý như thế, nhưng Thư Gia Ngôn cố tình lại tin tưởng không chút nghi ngờ, hoàn toàn không có chút cảnh giác nào đối với Giang Dĩ Huy!Hơn nữa trong nguyên cốt truyện, y cũng là như thế..Lâm Tử Nhiên cảm thấy đây có lẽ là đặc điểm riêng thuộc về tiểu bạch hoa đơn thuần, có thể không chút do dự cự tuyệt tiền tài dụ hoặc; nhưng chỉ cần nhóm bá tổng thay đổi phương thức một chút, ngụy trang một chút, là có thể lừa được y tiếp nhận chỗ tốt của họ.Trước đêm qua, Lâm Tử Nhiên cảm thấy Thư Gia Ngôn là một tên ngốc.Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình mới là một tên ngốc.Chỉ có thể đổ cho hình tượng tiểu bạch hoa của Thư Gia Ngôn đã ăn sâu bén rễ, nằm mơ cậu cũng chưa từng nghĩ tới khả năng y có vấn đề, cũng đã quên mất một điều rất quan trọng —— sự bổ sung của quang não.Quang não sẽ tự bổ sung tình tiết thiếu logic trong thế giới trò chơi, từ đó sinh ra cốt truyện ẩn, về điểm này Lâm Tử Nhiên đã biết.Chỉ là hành vi của Thư Gia Ngôn, tuyến tình yêu cẩu huyết làm chủ nhỏ bé không đáng kể, tuyến sự nghiệp cũng không phải chủ đề chính, thậm chí kịch bản chỉ sơ lược vài chi tiết, nhưng cố tình một chi tiết được bổ sung ấy, lại có khả năng dẫn tới hậu quả toàn bộ đều sụp đổ.Đây là điều mà cậu đã không nghĩ đến.Lâm Tử Nhiên đẩy cửa bước vào.Thư Gia