chương 12614.
Lan Quân Hà vẫn còn sống.U Trì hơi híp mắt.Đứa nhỏ này trưởng thành nhanh hơn những gì gã tưởng tượng.Kỳ Tiêu đồng thời dừng bước, mắt phượng sắc bén nhìn về phía trước.Y một đường giết tới U Lan Cảnh nhưng không thấy Lan Quân Hà xuất hiện, xảy ra chuyện lớn như vậy không thể nào Lan Quân Hà không biết.Lan Quân Hà không ra, chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn đã chết...!Hoặc là không ra được.Nhưng bất kể khả năng nào đi nữa, đều có quan hệ với U Trì.Từ trước đến nay U Lan Cảnh đều tuân theo nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, Lan Quân Hà chấp chưởng U Lan Cảnh mấy năm nay, nhưng trên đầu hắn trước sau đều có U Trì cao cao tại thượng, U Trì mới là chủ nhân chân chính của U Lan Cảnh...!Cho nên hắn mới không tiếc hết thảy đại giới muốn giết U Trì để thượng vị.Lúc này xuất hiện ở trước mặt mình không phải Lan Quân Hà, mà là U Trì, điều này chỉ có thể chứng minh —— Lan Quân Hà thua.Có khả năng giờ phút này ngay cả thi cốt của người nọ đều không còn nữa.Kỳ Tiêu nắm chặt thanh kiếm trong tay, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ngực ẩn ẩn đau đớn, cơn đau này tra tấn y, khiến y ngày đêm không được yên bình, sao người nọ có thể dễ dàng chết như vậy..Hắn, chỉ có thể chết trong tay mình!Ánh mắt Kỳ Tiêu sắc bén như đao.Vô luận thế nào đi nữa, giết U Trì thì sẽ biết đáp án!Bất luận là Lan Quân Hà hay U Trì, hay là mỗi người nơi này, đều là hung thủ giết cha mẹ y!Bọn họ đều đáng chết!Kỳ Tiêu xuất kiếm!Khóe môi U Trì khẽ nhếch, thân ảnh như quỷ mị, một thân hắc y bay ngược về phía sau, Kỳ Tiêu xuất kiếm nhanh như tia chớp, nhưng ngay cả vạt áo của U Trì đều chưa từng đụng tới!U Trì càng nhanh hơn!Ánh mắt Kỳ Tiêu trầm xuống, bỗng nhiên nhắm mắt lại, lỗ tai khẽ nhúc nhích, ngay lập tức, chỉ nghe một tiếng gió thật nhẹ thật nhẹ, y bỗng dưng mở mắt ra chặn trường kiếm trước ngực! Vừa vặn chặn một chưởng mà U Trì đánh tới!Trong tay U Trì không có bất luận binh khí nào, nhưng bàn tay khô gầy kia trực tiếp đặt trên thân kiếm của Kỳ Tiêu thế mà phát ra thanh âm kim thiết vang lên!Kỳ Tiêu lộ ra thần sắc kinh ngạc, bị một chưởng của U Trì ép lui về phía sau, vẻ mặt y ngưng trọng, hai người lập tức quấn lấy nhau triền đấu!Gần như kình khí tứ tán, làm cây cối xung quanh gãy đổ, cát đá bay tứ tung.Đồ Kỳ Chi vội tránh đi, đứng từ xa nhìn một màn này, ánh mắt không ngừng biến ảo.Lúc trước hắn bị Kỳ Tiêu đả thương, trong lòng còn có chút khó chịu, tuy biết Kỳ Tiêu thân mang linh cốt, là tuyệt thế thiên tài trăm năm hiếm gặp, nhưng dù sao Kỳ Tiêu cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi; bị trọng thương và đả kích như vậy, trong lòng Đồ Kỳ Chi vẫn cho rằng y không bằng mình, cho nên lúc trước mới chủ động xin ra trận bắt Kỳ Tiêu.Nhưng hôm nay sự thật bày ra trước mắt, Kỳ Tiêu chẳng những khôi phục tu vi, thậm chí còn đánh ngang tay với U Trì.Đồ Kỳ Chi kinh hãi không thôi, hoàn toàn buông xuống tâm khinh thường Kỳ Tiêu, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ, may mắn là Kỳ Tiêu phải chết hôm nay, nếu không sự tồn tại của người này hậu hoạn vô cùng.Bên kia Kỳ Tiêu và U Trì đánh đến bất phân thắng bại.U Trì vừa công kích vừa đánh giá Kỳ Tiêu, hứng thú trong mắt ngày càng đậm, thậm chí sinh ra cảm giác hưng phấn..
Đã rất lâu rất lâu rồi, thủ hạ dưới trướng của gã không ai có thể trụ được lâu như vậy.Thiên phú kinh diễm của linh cốt đây sao?Linh cốt tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả bản thân gã cũng chỉ thấy qua trong điển tịch, giờ phút này tận mắt nhìn thấy càng khiến gã sinh ra cảm xúc chờ mong...!Còn thứ gì có thể so với thân thể hoàn mỹ này?Một khi có được thân thể này, thiên hạ này còn cái gì mà không phải của gã..U Trì chợt tăng thêm lực đạo, lưu lại hai dấu chân rõ ràng trên mặt đường lát đá! Ép Kỳ Tiêu liên tục lui về phía sau, năm ngón tay của gã biến thành trảo nắm lấy kiếm của Kỳ Tiêu, răng rắc một tiếng, bẻ gãy bảo kiếm thiên chuy bách luyện!Nửa mũi kiếm bay ra ngoài, lực đạo cực lớn, mũi kiếm cắm thẳng vào mặt tường, đồng tử Kỳ Tiêu co rụt lại, giây tiếp theo bị một chưởng đánh vào ngực, bay ngược ra ngoài!Cả người y căng chặt lông tơ dựng thẳng, còn chưa kịp bò dậy đã bị một chưởng của U Trì đánh vào bả vai!Tức khắc phun ra một búng máu.Kỳ Tiêu vội vàng đưa tay lên ngăn cản, nhưng mà một khi rơi vào hoàn cảnh xấu, U Trì căn bản không cho y có bất kỳ cơ hội nào đánh trả!Chiêu thức của U Trì nhìn như nhẹ nhàng, nhưng khi dừng lại trên người Kỳ Tiêu đều nặng tựa ngàn quân! Lực đạo này không làm tổn thương đến xương cốt của y, mà đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của y.Mười lăm phút sau, cả người Kỳ Tiêu bê bết máu, trong tay y cầm nửa thanh tàn kiếm, chật vật ngồi trên mặt đất, nhưng lần này, sau một lúc lâu vẫn chưa thể đứng dậy được.Y ngẩng đầu, liền nhìn thấy vạt áo của nam nhân vẫn không loạn, sâu trong mắt rốt cuộc lộ ra sự tuyệt vọng và phẫn hận.U Trì chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới trước mặt Kỳ Tiêu, nhìn khuôn mặt bất khuất của thiếu niên, trong mắt lộ ra ý cười, mở miệng phát ra tiếng cười khàn khàn nhẹ nhàng: “Không biết tự lượng sức mình.”Ánh mắt Kỳ Tiêu tràn đầy hận ý, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, dùng hết toàn lực lần nữa vọt tới chỗ U Trì!U Trì duỗi tay bóp chặt yết hầu của y, trực tiếp nhấc y lên.Sắc mặt Kỳ Tiêu vì hít thở không thông mà đỏ bừng lên, hai mắt che kín tơ máu tựa như Tu La, máu tươi từ trên trán y chảy xuống nhiễm đỏ khuôn mặt diễm lệ, trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy lửa giận, còn có chất chứa tia bất lực và tuyệt vọng.U Trì bình tĩnh nhìn y, khóe môi khẽ nhếch lên, thật là một khối thân thể mỹ lệ, rất nhanh thôi, tất cả những thứ này đều thuộc về gã.Tựa hồ Kỳ Tiêu đã tuyệt vọng, y giật giật khóe miệng, phát ra thanh âm đứt quãng đau đớn: “Nương của ta, nàng, ngươi, các ngươi vì cái gì, không chịu buông tha nàng..”U Trì nhìn hai mắt toát lên vẻ bi ai của thiếu niên, không khỏi sinh ra lòng thương hại, thấp giọng cười nói: “Thời điểm nàng phản bội ta, nên biết kết cục sẽ như thế nào.”Kỳ Tiêu hận đến hai mắt đỏ lên, không còn sức để giãy giụa.U Trì buông lỏng tay, ném Kỳ Tiêu xuống đất, lần này Kỳ Tiêu không động đậy, thoạt nhìn mất hết sức lực...!Nhưng U Trì sẽ không sơ ý, gã thoáng trầm ngâm cuối cùng vẫn lấy dây thừng trói y lại, lúc này mới xách Kỳ Tiêu đi vào.Kỳ Tiêu ngã xuống nơi đó, đờ đẫn nhìn gã.U Trì cười khẽ, ánh mắt đạm mạc như đang nhìn một kiện vật phẩm, khoanh chân ngồi trước mặt Kỳ Tiêu; trong căn phòng này thế mà bố trí trận pháp, xung quanh dày đặc không khí âm lãnh.Kỳ Tiêu bình tĩnh nhìn gã, lồ ng ngực mỏng manh phập phồng, khóe mắt khóe miệng đều là máu, đôi môi mỏng hơi khép mở phát ra thanh âm thật nhẹ.U Trì nhướn mày.Vẻ mặt Kỳ Tiêu trở nên vội vàng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng trong cổ họng phát ra tiếng thở d ốc mỏng manh, giọng nhẹ đến mức ngay cả U Trì cũng không nghe rõ.Nội tâm U Trì khó tránh sinh ra tia tò mò, rốt cuộc là nói cái gì khiến Kỳ Tiêu rõ ràng đã thua, nhưng trước khi chết vẫn muốn nói cho mình nghe?Gã hơi nghiêng người về phía trước, đến gần Kỳ Tiêu.Vẫn không thể nghe rõ..U Trì lại gần một chút, suýt nữa chạm vào môi Kỳ Tiêu, lúc này rốt cuộc gã cũng nghe rõ.Kỳ Tiêu nói: “Ta sẽ giết ngươi.”U Trì cảm thấy cực kỳ buồn cười, gã còn tưởng rằng Kỳ Tiêu sẽ nói cái gì, bất quá kết quả vẫn chỉ có thế...!Rõ ràng là không thể vãn hồi, kết cục đã định, nhưng cứ muốn nói mấy lời tàn nhẫn không cam lòng, thật là đáng thương, không thú vị gì hết.U Trì đang muốn tiếp tục.Đột nhiên sau gáy đau nhói.Gã không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.Rõ ràng Kỳ Tiêu đã từ bỏ chống cự, giờ phút này đột nhiên bộc phát lực lượng, ngẩng đầu cắn một cái sau gáy gã!Không, không có khả năng.Y bị thương nghiêm trọng như vậy, không thể nào động đậy.U Trì phản ứng thật nhanh, lập tức một chưởng đánh bay Kỳ Tiêu! Nhưng Kỳ Tiêu kiên quyết cắn chặt cổ gã, chịu đựng một chưởng này mà không chịu nhả ra, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị! Hai mắt lạnh băng phiếm quang mang thị huyết!U Trì chỉ cảm thấy máu tươi dâng lên trên cổ, tu vi trên người cũng nhanh chóng biến mất, trên mặt lộ ra biểu tình dữ tợn tràn đầy khiếp sợ!Kỳ Tiêu do một tay Lan Quân Hà dạy dỗ, U Trì đương nhiên rất rõ, bọn họ tu tập công pháp đều nhất mạch tương truyền.Vì để chính mình sau này đoạt xá Kỳ Tiêu có thể thuận lợi tiếp quản cơ thể này mà không cần phế tu vi luyện lại từ đầu, cho nên bảo Lan Quân Hà dạy y Đoạt Thiên Công.U Trì cho rằng cho dù Kỳ Tiêu tu luyện Đoạt Thiên Công cũng không thể tạo thành uy hiếp gì đến mình, y đúng là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng vẫn còn quá trẻ tuổi.Nhưng mà..Giờ khắc này lần đầu tiên U Trì cảm thấy cái chết cận kề với mình như vậy.Đồng tử của gã đột nhiên co rút lại, một chưởng lại một chưởng đánh vào người Kỳ Tiêu, cuối cùng cũng đánh Kỳ Tiêu bay ra ngoài! Nhưng đồng thời bên gáy gã cũng kéo theo tảng lớn huyết nhục! Máu tươi điên cuồng tuôn ra, U Trì che cần cổ của mình lại, nhưng căn bản không ngăn được, tu vi trôi theo máu tươi, tổn thất hơn phân nửa.Gã lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Kỳ Tiêu bằng ánh mắt lạnh băng.Kỳ Tiêu li3m vết máu vươn trên khóe môi, y cảm giác được sức mạnh của mình đang dần dần trở về, sức mạnh hồn hậu như vậy, mạnh hơn gấp nhiều lần so với bất kỳ người nào mà y giết trước đó.Hai tay y hơi dùng sức một chút, tay liền thoát khỏi sợi dây thừng.Bên này giảm bên kia tăng.U Trì nhìn chằm chằm Kỳ Tiêu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm lãnh, máu tươi nhuộm đỏ nửa người gã.Bên môi Kỳ Tiêu treo nụ cười như có như không.Dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn U Trì.Ngay từ đầu y đã biết bản thân không phải là đối thủ của U Trì, mặc dù thân mang linh cốt, tu vi làm người kinh diễm, nếu là người bình thường thì đã sớm quên hết tất cả, nhưng Kỳ Tiêu sẽ không như vậy...!Đánh giá chính mình quá cao mà xem nhẹ kẻ thù mới dẫn tới một kích trí mạng.Tuy U Trì tẩu hỏa nhập ma bế quan nhiều năm, nhưng dù vậy gã vẫn có thể làm cho cả U Lan Cảnh yên phận thủ thường, khiến Lan Quân Hà không dám lỗ m ãng, đương nhiên không có khả năng là kẻ yếu.Nếu U Trì là kẻ yếu, không cần chờ đến y ra tay, Lan Quân Hà hoặc là những người khác đã sớm làm cho gã thi cốt vô tồn.Cho nên muốn đường đường chính chính thắng được U Trì là hy vọng xa vời, chính mình chỉ có thể tìm kiếm cơ hội khiến gã thả lỏng cảnh giác.Kỳ Tiêu đánh cược như thế.Về phần linh cốt là cái gì, trong khoảng thời gian này Kỳ Tiêu đã điều tra rõ ràng, bản thân y cũng tràn đầy cảm xúc.Sở dĩ Lan Quân Hà nguyện ý lưu y lại, là bởi vì y có giá trị lợi dụng, thiên phú là ưu điểm lớn nhất của y, để y không bị chôn vùi nơi hoang dã mười năm trước, mà sống ở hiện tại.Ngay cả Lan Quân Hà cũng muốn lợi dụng y, vậy U Trì thì sao?Phải biết rằng, người lúc trước dẫn y về không phải Lan Quân Hà, mà là U Trì.Là U Trì tìm thấy mình rồi giao mình cho Lan Quân Hà, hẳn là U Trì biết rõ mọi chuyện hơn Lan Quân Hà mới đúng, hoặc là, ngay cả Lan Quân Hà cũng nằm trong kế hoạch của U Trì.Nhưng mười năm nay U Trì đều án binh bất động, rốt cuộc gã muốn mưu đồ gì?Chẳng lẽ gã cũng muốn hấp thu tu