chương 12715.
Đây là người mà y yêu nhất.Kỳ Tiêu bình tĩnh nhìn về phía trước, ngay cả hô hấp cũng gần như ngừng lại.Thình thịch, thình thịch, thình thịch.Trái tim đập loạn xạ, từng chút lại từng chút, trong nháy mắt y thậm chí còn không hiểu cảm xúc phức tạp trong lồ ng ngực mình rốt cuộc là cái gì.Là căm hận? Hay càng nhiều là may mắn vì người này vẫn còn sống?Kỳ Tiêu nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hai tay siết chặt thành đấm, hồi lâu cuối cùng lộ ra thần sắc kiên định.Đi từng bước một đến trước mặt nam nhân.Vẻ mặt của nam nhân đau đớn, mặc dù trong lúc hôn mê nhưng lông mày vẫn gắt gao nhíu lại, môi mỏng khẽ mở phát ra tiếng than nhẹ khó nhịn, hầu kết lăn lộn lên xuống..
Trên da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài che kín đủ loại dấu vết bị làm nhục.Nếu hôm nay mình không trùng hợp phát hiện nơi này...Vậy người này vẫn sẽ luôn bị nhốt trong căn mật thất này, không ai biết không ai hiểu, cho đến khi chậm rãi chết dần chết mòn.Kỳ Tiêu mím chặt môi, ánh mắt đan xen giữa giãy giụa và khổ sở, y đặt ngón tay dưới mũi nam nhân, hơi thở nam nhân thập phần yếu ớt, y khẽ cắn môi, đang định ôm đối phương ra ngoài thì bỗng nam nhân mở mắt ra.Kỳ Tiêu đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với hai tròng mắt tối tăm mờ mịt của đối phương, động tác bất chợt dừng lại.Lâm Tử Nhiên bị đánh thức bởi hệ thống.Ngày đó U Trì đi ra ngoài nghênh chiến Kỳ Tiêu, cậu căng thẳng chờ đợi, nhưng ai ngờ U Trì đi mãi không về, Kỳ Tiêu cũng chậm chạp không thấy bóng dáng.
Ngày thứ nhất còn tốt, ngày thứ hai có chút gian nan, ngày thứ ba rốt cuộc cậu chịu không nổi nữa liền hôn mê… Cậu, thật sự cmn quá đói bụng!Vừa rồi trong giấc mộng mơ thấy mình đang ở khách sạn 5 sao, trước mặt bày đầy một bàn mỹ thực, nhưng làm sao cũng không ăn được, làm cậu vò đầu bứt tai nuốt nước miếng… Thời điểm đang đấu tranh với mỹ thực trong mộng, hệ thống bắt đầu không ngừng gọi cậu, muốn đánh thức cậu ra khỏi giấc mộng!Vừa mở mắt liền đối diện với khuôn mặt điệt lệ của thiếu niên.Trái tim Lâm Tử Nhiên nhấc lên cổ họng, bởi vì quá mức căng thẳng cho nên dẫn tới mặt vô biểu tình, cậu bình tĩnh nhìn Kỳ Tiêu vài giây, rốt cuộc tin tưởng người trở về chính là Kỳ Tiêu!Cậu quá quen thuộc với nhãi con, sao có thể không nhìn ra ánh mắt của y!Đây tuyệt đối không phải U Trì.Kỳ Tiêu có thể tìm tới đây chứng tỏ U Trì thua, cốt truyện là chính xác.Trái tim treo cao trong khoảng thời gian này rốt cuộc có thể buông xuống!Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên không khỏi lệ nóng doanh tròng, cậu có dễ dàng không? Cậu ở địa phương này không ăn không uống đã qua ba ngày! Chỉ vì chờ đợi giây phút này!Rốt cuộc cậu muốn dựa vào bản lĩnh của mình để lấy điểm A một lần!Chính mình chỉ cần chọc giận Kỳ Tiêu để y giết mình, liền có thể vui sướng rời khỏi trò chơi ăn một bữa no nê, nghĩ đến tương lai tươi sáng gần ngay trước mắt, nghĩ đến bạn học vẫy tay chào mình khi học phần đạt điểm A, Lâm Tử Nhiên cảm thấy tất cả khó khăn gian khổ trước mắt đều đáng giá!Kỳ Tiêu nhìn thấy ánh mắt ban đầu của nam nhân tràn đầy mê mang và mông lung, nhưng vài giây sau thế mà chậm rãi dâng lên một tầng hơi nước, phảng phất như rất cảm động khi nhìn thấy mình, như thể hắn vẫn luôn chờ đợi chính mình...!Trái tim y bỗng đập mạnh, cảm giác như có thứ gì đó bắt lấy lồ ng ngực, vừa đau đớn vừa buồn bã.Rõ ràng mình rất hận người này, tại sao hắn chỉ hơi yếu ớt dịu dàng một chút thôi, thì bản thân lại suýt nữa mềm lòng?Không nên như vậy...Vẻ mặt Kỳ Tiêu thống khổ, trong lúc nội tâm đang giằng co, nam nhân dường như đã định thần lại, trong mắt cậu hiện lên thần sắc khinh thường u lãnh, giống như lúc trước, vẻ mặt châm chọc nhìn y, giọng nói lạnh lùng khàn khàn: “Ngươi..
thế mà vẫn còn sống..”Lời châm chọc lạnh như băng rơi vào tai Kỳ Tiêu, giống như một chậu nước lạnh tưới diệt tia không đành lòng vừa mới dâng lên, làm y không khỏi nhớ lại lúc ấy người này lãnh khốc vô tình cỡ nào —— tự tay đoạt mạng y!Ta còn sống, khiến ngươi thất vọng rồi đi?Lâm Tử Nhiên một lòng muốn chết, ánh mắt cậu lạnh băng, cười lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi giết ta đi!”Kỳ Tiêu nhìn hai tròng mắt tràn đầy mỉa mai kia, nghe những lời nói khinh miệt và khinh thường...!Hận ý dâng lên lồ ng ngực, hai tròng mắt phiếm hồng, bỗng nhiên vươn tay bóp lấy yết hầu Lâm Tử Nhiên!Lâm Tử Nhiên vốn đã rất suy yếu, lại bị Kỳ Tiêu bóp cổ, tức khắc cảm thấy khó thở, theo bản năng giãy giụa, nhưng dưới tay Kỳ Tiêu, động tác yếu ớt tựa như kiến càng đeo bám cổ thụ.A ~ mình sẽ chết.A ~ học phần, mỹ thực —— tôi tới đây!Thật là không dễ dàng!Quá kích động huhuhu.Một tia giải thoát lóe lên trong mắt Lâm Tử Nhiên.Kỳ Tiêu bóp chặt yết hầu nam nhân, nhìn khuôn mặt cậu đỏ lên, giãy giụa đau đớn, nhưng cả người cậu vốn dĩ bị thương, yếu ớt giãy giụa bị trấn áp dễ như trở bàn tay, tựa như chim chóc bị gãy cánh, vô lực vỗ cánh hai cái rồi từ bỏ phản kháng.Thậm chí trong mắt còn lộ ra ý muốn giải thoát.Tầm mắt Kỳ Tiêu hoảng hốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên hiểu được, người này, có lẽ đã sớm không muốn sống nữa..Tuy rằng bản thân chưa trải qua tình sự, nhưng không có nghĩa là y cái gì cũng không hiểu, Lan Quân Hà khiêu chiến U Trì thất bại, bị cầm tù.Tu vi bị phế, hai chân bị tàn… Ngoài cái này ra còn gì nữa?U Trì đã làm gì hắn, mới có thể khiến hắn biến thành bộ dạng này?Kỳ Tiêu hầu như có thể đoán được.Đối với Lan Quân Hà tâm cao khí ngạo mà nói, bị tra tấn ngược đãi như thế kỳ thật là sống không bằng chết...!Hắn đã sớm muốn chết, cho nên mới cố ý chọc giận mình, nếu mình cứ như vậy mà giết hắn, thì ngược lại chẳng phải giải thoát giúp hắn rồi sao?Nghĩ đến đây ánh mắt Kỳ Tiêu trở nên lạnh lẽo, tầm mắt đảo qua thân thể nam nhân.Có lẽ chịu đủ loại tra tấn, nam nhân trông gầy ốm hơn ngày xưa, vòng eo kia tinh tế vượt quá tưởng tượng, tứ chi thon dài vô lực rũ xuống, trên da thịt trắng nõn như ngọc bị người tàn nhẫn phác họa ra bức tranh kiều diễm.Mỹ lệ đến kinh tâm động phách, giống như câu hồn người, dụ dỗ người khác làm ra sự tình quá mức hơn với hắn.Nhìn nam nhân đã từng cao cao tại thượng thanh lãnh như thần tiên, giờ phút này lại vô lực giãy giụa dưới thân mình.Trong lòng Kỳ Tiêu dâng lên cảm xúc bạo ngược quỷ dị.Y cong khóe miệng, chợt buông lỏng tay ra.Yết hầu Lâm Tử Nhiên bỗng dưng buông lỏng, cậu cuộn người ho khan kịch liệt, hai mắt mờ mịt.
Tại sao Kỳ Tiêu lại thu tay lại, cậu còn chưa có chết đâu, sao có thể thu tay lại rồi!Không được!Baba không cho phép!Lâm Tử Nhiên lập tức ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Kỳ Tiêu, tức đến đôi môi run rẩy.Bên môi Kỳ Tiêu nở một nụ cười hài hước, lành lạnh nhìn Lâm Tử Nhiên, sao hả...!Không chết, có phải làm ngươi thất vọng rồi không?Có đôi khi, sống còn khó hơn cả chết.Bởi vì chết thì có thể chết trăm ngàn lần, nhưng sống, thì cần phải thừa nhận vô tận thống khổ.Đó là những cảm xúc của ta...!Cho nên cũng muốn ngươi cảm nhận được một chút..Thanh y thúc thúc của ta.Hai tròng mắt u lãnh của Kỳ Tiêu dừng trên người Lâm Tử Nhiên, sâu trong đáy mắt ẩn ẩn hiện lên tia d*c vọng.
Loại cảm xúc này trước nay chưa từng có, nhưng giờ khắc này, nhìn cảnh tượng trước mắt, tà hỏa dưới thân phút chốc bùng cháy mạnh mẽ, ý niệm hoang đường đáng sợ kia bắt đầu mất khống chế dần dần lan ra, đốt cháy lý trí của y từng chút một.Ngươi rất chán ghét bị đối xử như thế, phải không? Thống khổ đến mức ngươi thà rằng chết đi..Nhưng mà, ta không muốn nhìn ngươi chết đi như vậy...Kỳ Tiêu đột nhiên cúi xuống, nắm lấy cằm Lâm Tử Nhiên, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.Lâm Tử Nhiên đối diện với hai tròng mắt đen nhánh của thiếu niên, trong mắt ngoại trừ hiện lên tia bạo ngược thị huyết thì còn có một thứ cảm xúc xa lạ tràn đầy nguy hiểm, khiến cậu không khỏi tâm sinh hàn ý.Phải biết rằng trước đây cậu không hề sợ hãi Kỳ Tiêu, nhưng thời khắc này thiếu niên lại mang đến cho cậu cảm giác sợ hãi phảng phất như lúc gặp U Trì vậy.Không xong rồi.Đừng nói đứa nhỏ hắc hóa đó nha!Y muốn làm gì?Lâm Tử Nhiên bỗng có chút hoảng sợ, trong lòng hiện lên một dự cảm xấu, giây tiếp theo, hai mắt cậu đột nhiên trợn to, không dám tin nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, thân thể khẽ run lên.Kỳ Tiêu —— thế mà hôn cậu!Môi Kỳ Tiêu áp lên môi đối phương, cánh môi mềm mại tinh tế...!Rõ ràng là người mà y vô cùng căm hận, nhưng cảm giác lại mỹ diệu như thế...!Giống như độc dược tẩm mật đường, biết rõ trí mạng nhưng không tự chủ được muốn tới gần.Y hung ác cắn cắn môi đối phương, nhìn nam nhân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, khó hiểu và thống khổ.Vui sướng và hưng phấn khiến mỗi dây thần kinh trong lòng y đều căng thẳng!Không sai.Nên trả thù hắn như vậy.Trực tiếp giết hắn mới là tiện nghi hắn!Về phần tại sao mình phải làm vậy, tại sao sinh ra dục niệm với người này..
Giờ khắc này Kỳ Tiêu không muốn nghĩ nhiều, y chỉ muốn hung hăng tra tấn đối phương, nhìn hắn đau đớn cầu xin dưới thân mình, giống như việc U Trì đã từng làm với hắn.Lâm Tử Nhiên bị hôn đến vẻ mặt mộng bức, sự thay đổi đột ngột suýt chút nữa đánh đổ cậu!Sau nửa ngày, Kỳ Tiêu thế mà muốn trả thù cậu như vậy?Không trực tiếp bóp cổ cậu, không đồng dạng dùng kiếm thọc cậu, cũng không dùng mười đại khổ hình..
Mà là dùng thân thể tra tấn cậu???Cảm nhận đầu tiên của cậu thế mà không phải phẫn nộ, mà là… Vớ vẩn.Ta làm chuyện quá đáng với ngươi như vậy, thế mà ngươi không giết ta hoặc dùng khổ hình với ta? Đây là phương thức ngươi dùng để trả thù ta? Chỉ có thế?!Nhân từ nương tay như thế?Baba quá thất vọng về ngươi !!!Lâm Tử Nhiên cảm thấy đau đớn không gì sánh được, tâm tình phức tạp, đều do cậu không dưỡng tốt hài tử, cậu lộ ra thần sắc thất vọng, vừa tức vừa giận, liều mạng giãy giụa!Ngươi muốn giết ta thì có thể, nhưng không được làm thế với ta!Ta nuôi nấng ngươi như nhi tử...!Không, điều này không quan trọng, quan trọng là ngươi không để ta hoàn thành nhiệm vụ, cái này rất quá đáng không thể nhịn!Kỳ Tiêu cắn môi Lâm Tử Nhiên, nhìn thấy cậu lộ ra biểu tình thất vọng và thống hận, trong mắt hiện lên tia hưng phấn quỷ dị, sao hả...!Cảm thấy đau đớn không chịu nổi?Như vậy ngược lại ta càng muốn tiếp tục.So với bộ dạng hờ hững chờ chết vừa rồi của ngươi, bộ dáng hiện tại nhìn thuận mắt hơn nhiều.Ta ghét ngươi giả như không thấy ta.Chán ghét ngươi khinh thường nhìn ta.Chán ghét ngươi muốn rời ta mà đi.Dựa vào cái gì mỗi lần ta đều phải nghe theo ngươi nói, làm sự tình mà ngươi muốn ta làm...!Lúc này, ta càng không như ngươi mong muốn!Hiện tại, người khống chế hết thảy là ta.Ta sẽ bắt ngươi trả giá đại giới!Kỳ Tiêu cười lạnh duỗi tay ra, kéo xuống kiện áo ngoài duy nhất trên người Lâm Tử Nhiên, y nhìn nam nhân kịch liệt thở hổn hển, trong mắt hiện lên quang mang thị huyết và hưng phấn, còn ẩn giấu tia cố chấp điên cuồng thật sâu.Cuối cùng Lâm Tử Nhiên nóng nảy, cậu lạnh giọng mở miệng: “Ngươi, ngươi dứt khoát giết ta đi!”Kỳ Tiêu cong khóe môi, cười như không cười, giọng điệu hài hước: “Sao vậy? Sư thúc không thích ta đối đãi như vậy sao?”Lâm Tử Nhiên cắn răng nói: “Ngươi giết ta đi!”Ánh mắt Kỳ Tiêu u lãnh, ý cười trên môi càng sâu: “Trước đây sư thúc có từng nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có ngày hôm nay?”Giọng nói lạnh băng mang theo hận ý khắc cốt khiến Lâm Tử Nhiên nghe thấy cả người phát lạnh, cậu còn muốn giãy giụa một chút, dùng sức bò ra ngoài, nhưng chưa bò được hai bước, mắt cá chân đã bị túm lấy.………………Kỳ Tiêu ôm lấy nam nhân, yêu thương hôn lên lông mi của cậu, ánh mắt ôn nhu xen lẫn hận ý, tràn ngập mâu thuẫn và điên cuồng, đầu ngón tay y lướt qua cần cổ nam nhân.Tư vị này hóa ra khiến người trầm luân như thế.Kỳ Tiêu ôm chặt lấy eo nam nhân, hận không thể muốn thêm lần nữa, chỉ là thấy người ngực đã hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, rốt cuộc vẫn không tiếp tục; nếu chết như thế sao được chứ..Ngươi đã từng nói sẽ không rời khỏi ta.Sẽ luôn cùng ta ở bên nhau.Đây là người mà y yêu nhất và cũng là người mà y hận nhất.Ngươi là kẻ lừa đảo lãnh khốc vô tình, đừng mơ ta sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi.Ta sẽ để ngươi sống thật tốt, nếm trải đủ loại tư vị thống khổ mới thôi.Kỳ Tiêu khoác áo ngoài của mình lên người Lâm Tử Nhiên, sau đó bế cậu đi ra khỏi thạch thất.Trở lại trước cửa phòng, Kỳ Tiêu trực tiếp phân phó hạ nhân: “Truyền thái y tới đây, giúp hắn trị thương.”Trong khoảng thời gian này thái y của Phượng Trạc vẫn luôn ở đây, chủ yếu là chẩn bệnh cho Kỳ Tiêu, Kỳ Tiêu sai sử cũng thuận tay, chút chuyện nhỏ này hẳn là Phượng Trạc sẽ không so đo với y.Hạ nhân cung thanh nói: “Vâng, Kỳ công tử.”Kỳ Tiêu đặt Lâm Tử Nhiên xuống giường, kéo chăn qua đắp cho cậu, giơ tay sờ thử lên trán cậu, trán Lâm tử Nhiên nóng bỏng, Kỳ Tiêu không khỏi nhăn mi.Tuy rằng chính mình hôn mê ba ngày, nhưng vì hấp thu tu vi của U Trì nên ngược lại không có gì đáng ngại, nhưng tu vi của Lan Quân Hà đã bị phế, thương thế chưa lành, ba ngày chưa ăn cơm lại bị mình lăn lộn một phen, vốn thân thể nỏ mạnh hết đà, sợ là không chịu đựng nổi.Ánh mắt Kỳ Tiêu hơi trầm xuống, bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, vận vào một chút công lực tạm thời ổn định thương thế của cậu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.Lúc này Lâm Tử Nhiên mới lặng lẽ mở mắt.Kỳ thật cậu giả vờ bất tỉnh.Không có biện pháp..
Quá trình thực sự quá xấu hổ! Tuy cậu da mặt dày nhưng sau này thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với Kỳ Tiêu nữa.Đành phải giả vờ ngất xỉu.Tuy rằng mình chỉ nuôi y mấy tháng thời gian, nhưng vẫn luôn xem Kỳ Tiêu như một đứa trẻ, nhìn y lớn lên từng ngày, trăm triệu lần không tưởng được y lại có ý niệm như vậy đối với mình!Điều này khiến Lâm Tử Nhiên nghĩ hoài vẫn không hiểu.Nhưng ngoại trừ việc khiếp sợ, chuyện càng khiến cậu tức giận là, nhãi con có tâm tư phản nghịch còn chưa tính...!Y thế mà không cho mình ăn cơm trước!Trước khi ngươi làm việc, há miệng uy no phía trên cho ta trước, ta cũng sẽ không tức giận như vậy, ta rất đói rất khó chịu!Huhuhu…Lâm Tử Nhiên nằm đó, trong lòng ủy khuất nước mắt không kìm được chảy xuống.Thật đói quá...Trước khi giết ta thì nên cho ta ăn miếng cơm chứ, chẳng lẽ ngươi muốn ta chết đói sao, này cũng quá tàn nhẫn rồi!Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không thể ngủ được.Kỳ Tiêu đi ra ngoài, y đã sống ở chỗ này mười năm, rất quen thuộc với nơi này, lập tức đi vào phòng bếp.
Giờ phút này nơi này không có người, đại khái không phải chạy thì cũng đã chết, nhưng nguyên liệu nấu ăn vẫn còn đó.Kỳ Tiêu nhóm lửa, mặt vô biểu tình bắt đầu nấu cháo.Lan Quân Hà đã đói bụng mấy ngày nay, cơ thể lại suy yếu, chỉ sợ nhất thời không ăn nổi đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, vì thế y rắc một ít rau xanh lên thịt nạc, nấu cho cậu một bát cháo, nhìn nhìn không sai biệt lắm mới bưng cháo trở về.Cửa phòng có người canh chừng, không sợ Lan Quân Hà bỏ trốn, huống hồ...!Lấy tình huống hiện giờ của Lan Quân Hà, cho dù mở rộng cửa cậu cũng không đi được.Kỳ Tiêu đẩy cửa bước vào, đặt bát cháo lên mép giường, đang muốn đỡ Lâm Tử Nhiên dậy, động tác chợt dừng.Nam nhân hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn không khác gì lúc trước.Nhưng ở khóe mắt cậu, vương một giọt nước mắt.Không hiểu tại sao, lồ ng ngực Kỳ Tiêu lần nữa nhói đau, đau buồn thoáng qua khiến y thập phần bực bội… Những điều người này làm còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ tới giờ ngươi vẫn chưa nhìn rõ?Đủ rồi! Sở dĩ ngươi tạm lưu hắn lại, bất quá chỉ vì tra tấn thôi.Hắn khó chịu đau đớn, ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng?Đây là điều mà ngươi muốn...Lồ ng ngực Kỳ Tiêu hơi phập phồng, rũ mắt liếc Lâm Tử Nhiên một cái, lành lạnh mở miệng: “Hóa ra sư thúc tỉnh rồi, xem ra không cần ta gọi ngài.”Trong lòng Lâm Tử Nhiên nôn nóng, biết mình bị lòi.Càng quan trọng là cậu có chút không nhịn được, cậu ngửi được mùi thơm kia! Thật sự thơm quá thơm! ~Đáng giận...!Tên tiểu hỗn đản này biết cách dụ dỗ cậu như thế nào, biết rõ chính mình sẽ không ăn “một lòng muốn chết”, mà cứ lấy đồ ăn ngon tới, đây mới là cực hình đối với cậu!Bản thân mình tuyệt đối không thể chủ động ăn, muốn ăn cũng không thể ăn, Lâm Tử Nhiên tức không muốn mở mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.Không muốn ăn?Thấy nam nhân nhắm mắt lại, Kỳ Tiêu cười lạnh một tiếng, trực tiếp ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng ngực mình, hai tay bóp cằm cưỡng ép cậu mở miệng, sau đó múc một muỗng cháo đặt lên môi thổi thổi, rồi đút từng muỗng uy Lâm Tử Nhiên.Lâm Tử Nhiên miễn cưỡng phản kháng một chút, nhưng Kỳ Tiêu dùng lực rất lớn, ngẩng cổ cũng không phun ra được, hơn nữa cậu thật sự đói đến choáng váng, nuốt xuống theo bản năng, cứ như vậy mà ăn tiếp.Lâm Tử Nhiên: “……”Hệ thống: “Làm sao vậy?”Lâm Tử Nhiên: “Có phải thoạt nhìn tôi không có cốt khí hay không?” QAQHệ thống: “……”Không được không được, tuy cậu bị ép buộc ăn, nhưng cậu thực sự không phải tự nguyện, cậu thật lòng muốn chết aaa!Ai cũng không thể hoài nghi quyết tâm muốn tìm chết của ta!Lâm Tử Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Tiêu, lộ ra nét mặt tức giận cùng đau đớn, Kỳ Tiêu buông tay ra, cậu lập tức cúi người ho khan, hốc mắt phiếm hồng, ẩn hiện lệ quang.Vẻ mặt Kỳ Tiêu lạnh băng hài hước, ánh mắt dừng trên hai tròng mắt phiếm hồng của nam nhân, cùng màu sắc cánh môi… Nhớ tới việc đã làm với cậu trước đó, không ngờ đáy lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hiện tại ngươi rất hận ta đi...Vậy ngươi có từng biết rằng, ta thừa nhận rất nhiều thống khổ?Lúc này hạ nhân bên ngoài tới bẩm báo: “Kỳ công tử, thái y đến rồi.”Kỳ Tiêu nói: “Vào đi.”Trong khoảng thời gian này thái y vẫn luôn phụ trách chẩn trị cho Kỳ Tiêu, y thuật cao minh, hắn khách khí nói: “Kỳ công tử có chỗ nào không khỏe?”Kỳ Tiêu lắc đầu, ánh mắt rơi vào người Lâm Tử Nhiên, nhàn nhạt nói: “Ngươi xem cho hắn.”Thái y do dự hồi lâu, có chút kinh ngạc nhưng vẫn không cự tuyệt, tiến lên bắt mạch cho Lâm Tử Nhiên.Đương nhiên Lâm Tử Nhiên muốn cự tuyệt, hất tay né tránh, nâng mắt lạnh lẽo nhìn thái y, ẩn chứa sát ý uy hiếp!Thái y bị nhìn đến toàn thân phát lạnh, tức khắc dừng bước không dám tiến tới...!Người này nhìn như bị thương nặng, nhưng chỉ bằng một ánh mắt lại khiến người ta không rét mà run! Làm người ta sống lưng lạnh toát da đầu tê dại.Kỳ Tiêu giận quá hóa cười, y bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, không màng sự vùng vẫy của cậu, ấn mạnh người xuống mép giường, lúc này mới nói với thái y: “Nhìn.”Thái y lau mồ hôi, vốn tưởng