chương 67: Ninh Bách gửi tin nhắn cho Lâm Tử Nhiên bảo cậu 9 giờ tối chờ ở nhà hắn, thiếu niên trước nay luôn trả lời tin nhắn thế nhưng lần này lại chậm chạp không động tĩnh.Không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một tia bực bội bất an, Ninh Bách trầm ngâm một lát, lần đầu tiên gọi điện thoại cho thiếu niên.Điện thoại đổ chuông ba lần, sau đó được kết nối.Ninh Bách đang định mở miệng dò hỏi, bên trong truyền đến thanh âm tức khắc làm hắn biến sắc mặt.“Thượng hắn thượng hắn thượng hắn!”“Huyên ca mau làm tiểu yêu tinh này đi ha ha ha ha!”“Hiểu Đông đừng nhúc nhích, được Huyên ca nhìn trúng là vinh hạnh của cậu, ngày thường cầu cũng không được đâu.”Đủ loại ô ngôn uế ngữ từ di động truyền đến.Ngay sau đó, điện thoại bị cắt đứt.Tất cả âm thanh ồn ào đều biến mất, lồng ngực Ninh Bách phập phồng lên xuống, trong mắt hiện lên một tầng lửa giận.
Đã lâu rồi hắn không tức giận như vậy.Tưởng Huyên….Ninh Bách lập tức lấy di động ra gọi điện, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng: “Tưởng Huyên ở nơi nào?”Hắn gọi tiếp vài cuộc dò hỏi, cuối cùng cũng có được địa chỉ chỗ Tưởng Huyên, sau đó cầm lấy chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài!………………Lâm Tử Nhiên lại bị người bắt trở về.Tuy rằng cậu biết đám người này đều cùng một mặt hàng, ngày thường chơi bời loạn xạ nhưng trường hợp lần này cậu thật sự ăn không tiêu.
Chẳng lẽ cậu phải bị Tưởng Huyên thượng trước mặt một đám người sao?Mắt thấy chạy cũng không thoát, lúc này chỉ có thể yếu thế trước, tuyệt đối không được chọc giận Tưởng Huyên.Lâm Tử Nhiên không giãy dụa nữa, tùy ý để Tưởng Huyên hôn lên môi cậu, thật vất vả chờ cậu lấy lại hơi, nước mắt lưng tròng cầu xin: “Huyên ca..
em, em có chút sợ..
anh đừng như vậy.”Động tác Tưởng Huyên chợt dừng, ngẩng đầu nhìn hai mắt phiếm hồng của thiếu niên, vẻ mặt cậu vẫn khiếp sợ như cũ, nhưng không kháng cự nhiều như trước..
Thuận theo rất nhiều, đáng thương nhìn hắn, thập phần chọc người trìu mến.Lửa giận trong lòng Tưởng Huyên hơi tiêu tán, ánh mắt hắn dịu lại, thanh âm khàn khàn mang ý cười: “Đừng lo lắng, anh sẽ thật nhẹ nhàng, chỉ cần em nghe lời.”Lâm Tử Nhiên cố gắng câu giờ, cậu cắn môi, lông mi khẽ run, sắc mặt đỏ lên nói: “Huyên ca, ở đây nhiều người quá...”Tưởng Huyên nhướn mày, hóa ra tiểu tử này thẹn thùng.Bất quá cũng đúng, nếu cứ làm như vậy thì hắn có chút quá mức, kỳ thật hắn cũng không muốn nhiều người vây xem thiếu niên của hắn.Đôi mắt nam hài ươn ướt như một chú cún con, mặc dù trước đây cậu không nghe lời không hiểu chuyện nhưng hiện tại cậu đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.Tưởng Huyên ngước mắt ý bảo mọi người: “Mấy người đi qua phòng kế bên đi.”Phù Văn Diệu biết nên tránh đi, lập tức cùng những người khác rời đi, nhưng hắn cũng không đi xa mà ở ngay cách vách chờ Tưởng Huyên có điều phân phó.Ở đây chỉ còn lại Tưởng Huyên và Lâm Tử Nhiên, nhưng Lâm Tử Nhiên cũng không có chạy.Nếu muốn chạy trốn thì phải chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn, bằng không chọc giận Tưởng Huyên lại bị bắt trở về thì lúc đó mới thật sự thảm, hơn nữa cậu phát hiện chính mình chỉ cần giả đáng thương khoe mẽ, thì Tưởng Huyên sẽ nghe theo cậu.Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt: “Huyên ca, ta, chúng ta nên đổi chỗ khác hay không, em không thích nơi này...”Tưởng Huyên cười, nhìn ánh mắt giảo hoạt của cậu.
Thật ra thông minh hơn trước, biết nhìn mặt đoán ý lợi dụng ưu thế của mình, tuy rằng rất nhiều chuyện hắn có thể chiều theo cậu nhưng hôm nay nhất định phải tới tay.Tưởng Huyên nhéo nhéo cằm Lâm Tử Nhiên, nhướn mày cười nói: “Anh không thích em cùng Ninh Bách ở chung một chỗ.”Lâm Tử Nhiên cũng không dám mạnh miệng nói ngoài Ninh Bách ra thì ai cũng không thích, lắp bắp nói: “Huyên ca nếu anh không thích, em, em liền không ở cùng hắn...”Tưởng Huyên gật gật đầu, ánh mắt u ám: “Em ngoan ngoãn đi theo anh, về sau anh sẽ đối tốt với em.”Lâm Tử Nhiên “……”Lâm Tử Nhiên: “Tôi vốn cho rằng phải bị đánh gãy chân, không ngờ là hắn lại muốn thượng tôi???”Hệ thống….Lâm Tử Nhiên thập phần ưu thương: “Rốt cuộc hắn muốn thượng tôi, coi trọng tôi ở chỗ nào? Đại mỹ nhân như Ninh Bách không tốt sao?”Hệ thống: “Hình như có câu nói như thế này, ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, giờ muốn đổi thành cải trắng rau xào.”Lâm Tử Nhiên; “……Cậu hiểu nhiều thật đấy.”Hệ thống: “Quá khen.”Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình đại khái là bị nguyền rủa, dù không rõ đã làm gì khiến vai chính coi trọng, trò chơi này rốt cuộc có tật xấu gì?Cậu thật sự không phải dẫm trúng quang hoàn vạn nhân mê rồi đó chứ?!Sau đó không khỏi nghĩ, không hiểu tại sao Tưởng Huyên lại không thích Ninh Bách? Chẳng lẽ hắn nhìn thấu bản chất quỷ bắt bẻ của Ninh Bách?Tưởng Huyên vòng tay qua bả vai thiếu niên, nhìn hai mắt mờ mịt vô thố của cậu mà hôn xuống, nhẹ nhàng cắn khóe môi cậu, mùi vị còn tuyệt hơn hắn tưởng tượng.Nhưng chỉ cần nghĩ đến nam hài từng bị người đàn ông khác làm đến phát khóc, đáy lòng Tưởng Huyên chợt lóe lên một tia bực bội.Xung quanh hắn chưa bao giờ thiếu nam nhân nữ nhân, mặc dù từng có mối tình đầu cũng sẽ không để ý đến quá khứ của bọn họ, cũng chưa bao giờ ép buộc bất luận kẻ nào, đơn giản người tình ta nguyện mà thôi.Nhưng thiếu niên trước mắt, cái người đôi mắt luôn trông mong đi theo sau hắn, há mồm ngậm miệng gọi Huyên ca, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, hắn lại không muốn chắp tay nhường cho người khác.Cậu nên luôn đi theo hắn như vậy.Chỉ thuộc về một mình hắn.Nếu cậu cứ tiếp tục như thế, chính mình không ngại đối tốt với cậu một chút, cưng chiều cậu..Thân thể Lâm Tử Nhiên run lên, nghĩ đến dáng người và cái đầu của Tưởng Huyên, bản thân mình tuyệt đối đánh không lại, kế bên còn có một đám chó săn của Tưởng Huyên.Hơi thở của người đàn ông mang theo tính xâm lược cực mạnh, làm cậu có chút thấp thỏm lo âu.Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở thế giới này muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chính mình phải ngủ với cả vai chính công thụ hay sao?Phi, mình làm sao lại sinh ra ý tưởng hoang đường đáng sợ như vầy!Đây cũng được gọi là nhiệm vụ sao?Mình được bình xét cấp mấy?Học phần mình đâu!Hơn nữa chính mình căn bản không muốn như vậy có được không! Các người đều là chướng ngại vật trên đường tôi cầu học phần! Này đó cũng không phải tôi tự nguyện, tôi chán ghét mấy người!Lâm Tử Nhiên nước mắt lưng tròng, có ý đồ giãy giụa trước lúc hấp hối, đẩy đẩy Tưởng Huyên ra: “Huyên ca, em, em muốn đi tiểu.”Vẻ mặt Tưởng Huyên hài hước cười: “Anh ôm em đi?”Lâm Tử Nhiên “……”Tưởng Huyên nhìn ra tâm tư nhỏ của cậu, bất mãn cắn vào cổ cậu một ngụm, hô hấp nóng rực dừng ở bên tai.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ lần này xong đời rồi, tuy rằng tự an ủi bản thân mình ngủ với một soái ca, trò chơi mà thôi không có gì ghê gớm; nhưng cậu thật sự không muốn cứ như vậy mà ngủ với Tưởng Huyên đâu!Này không phải là gây náo loạn sao!Tên đại hỗn đản này!Ngay lúc Lâm Tử Nhiên đang tuyệt vọng và mờ mịt, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra!Ánh sáng len lỏi chiếu vào.Lâm Tử Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Ninh Bách đứng ở cửa, trong mắt cậu lộ ra vẻ mặt kinh hỉ không thôi.
Ninh Bách hắn...!vậy mà lại tới đây?!Hắn không chỉ nhanh như vậy tìm đến nơi này, mà còn thật sự tới cứu cậu?Lúc này mặc kệ người tới là ai, dù sao đến cứu cậu đều tốt!Lâm Tử Nhiên cảm động đến mức không nhịn được, thừa dịp Tưởng Huyên đang thất thần đột nhiên đẩy hắn ra xông ra ngoài! Đâm đầu vào lồng ngực Ninh Bách, vòng tay qua ôm eo hắn rồi khóc nấc lên: “Hic hic hic!”Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không quản sống chết của tôi!Biểu tình của Ninh Bách thoạt nhìn rất bình tĩnh, lãnh đạm như thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện sâu trong con ngươi màu hổ phách nhạt màu của hắn đang bừng bừng lửa giận, bởi vì vội vàng chạy tới mà lộ ra đầu tóc hỗn độn.Vừa mới mở cửa nhìn thấy cảnh thiếu niên bị Tưởng Huyên đè ở dưới thân, hắn vô cùng phẫn nộ xen lẫn nôn nóng.
Hắn sợ mình đến chậm, nhưng khi nhìn thấy cậu lao ra không chút do dự, gắt gao ôm chặt lấy hắn, phẫn nộ nôn nóng kia cuối cùng hóa thành sợi tơ mềm mại, trái tim chưa từng dao động lúc này đập từng nhịp thật nhanh.Ninh Bách vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tử Nhiên, nhẹ giọng an ủi, “Không có việc gì.”Tuy rằng ngày thường Ninh Bách vô cùng vô cùng đáng ghét, là quỷ bắt bẻ, keo kiệt, nhiều chuyện, phiền toái..
Nhưng giờ phút này thật con mẹ nó đáng tin cậy!Lâm Tử Nhiên quyết định tạm thời tha thứ cho sai lầm của hắn, lắc mình trốn sau lưng Ninh Bách.
Bất quá sau khi bình tĩnh lại, Lâm Tử Nhiên lại lộ ra thần sắc lo lắng, tuy Ninh Bách tới cứu cậu là chuyện tốt nhưng làm vậy kỳ thực rất mạo hiểm… Cậu có chút lo, Ninh Bách không phải đối thủ của Tưởng Huyên.Tưởng Huyên cũng vì điều ngoài ý muốn này mà thả lỏng, thế là Lâm Tử Nhiên liền trốn thoát trong chớp mắt.
Nhìn thấy thiếu niên không chút do dự núp sau lưng Ninh Bách, xem ra