chương 86Lâm Tử Nhiên nhìn Phong Nguyên Cực, trong lòng khiếp sợ đồng thời lộ vẻ cảnh giác.Cậu biết về sau Phong Nguyên Cực sẽ mưu phản, nhưng đó là bởi vì cậu đã xem qua kịch bản! Ít nhất vào lúc này Phong Nguyên Cực căn bản không nên biểu hiện ra một mặt như vậy, câu nói kia của y có ý muốn chết!Huống chi mình vẫn là tâm phúc mà Phong Nguyên Sùng tin cậy, y thật sự điên rồi mới nói những lời này với mình?Phong Nguyên Cực thật sâu nhìn cậu, khóe miệng mang theo ý cười: “Lý đại nhân nghĩ đi đâu vậy? Bổn vương chỉ cảm thấy tiếc nuối thay ngươi mà thôi, tốt xấu gì ngươi cũng coi như vì hắn mà lập hạ công lao hãn mã, nhưng hôm nay người ngươi thích, hắn đều luyến tiếc để lại cho ngươi, một hai phái người tới đưa vào cung..”Lâm Tử Nhiên nhíu mày, chậm rãi nói: “Lời này của Vương gia sai rồi, ta chưa bao giờ nói với Hoàng thượng rằng ta thích Tề Tuyên..
Còn nữa, cho dù ta thật sự thích hắn, chỉ cần Hoàng thượng muốn, ta cũng sẽ không vì một kẻ hèn mà ngỗ nghịch bệ hạ.
Vương gia tốt nhất nên thận trọng từ lời nói đến việc làm của mình thì hơn, đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình.”Phong Nguyên Cực cười nhẹ: “Kỳ thực ngươi rất trung thành...”Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn y một cái, không dây dưa với y, xoay người bước nhanh rời đi.Cậu trở về nhà của mình, trái lo phải nghĩ, không rõ tại sao Phong Nguyên Cực làm vậy.Tuy nhiên từ thái độ của Phong Nguyên Cực hôm nay mà xem, Lâm Tử Nhiên càng tin chắc y thực sự không thích Tề Tuyên! Tuy miệng nói thích nhưng y vẫn không có tỏ vẻ gì, ngay cả lần trước mình ngăn cản, y cũng buông dễ như trở bàn tay, hôm nay Tề Tuyên vào cung y lại càng không có phản ứng, ngược lại có tâm tình cùng mình hồ ngôn loạn ngữ...!Tất cả những điều này, nếu không phải thật sự thích liền có thể giải thích!Quả nhiên Tề Tuyên chỉ là cái cớ để Phong Nguyên Cực mưu phản, chỉ sợ y đã sớm dã tâm bừng bừng mưu đồ gây rối.Chính mình bị cốt truyện ẩn này hố rất nhiều lần!Một khi đã vậy, mình không thể làm cái nhiệm vụ khiến Phong Nguyên Cực thích Tề Tuyên nữa, bất quá may mà Phong Nguyên Cực chỉ là nam hai vai phản diện, chỉ cần cuối cùng y thất bại bị giết, Phong Nguyên Sùng cùng Tề Tuyên HE, cốt truyện liền tính là thành công hoàn thành.May mắn trước mắt vai chính công vẫn còn đáng tin.Lâm Tử Nhiên lập lại kế hoạch một lần nữa, bước tiếp theo là tác hợp cảm tình giữa Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên.………………Tề Tuyên thành công vào cung, đối với Lâm Tử Nhiên đây là việc rất tốt.Kế tiếp chính là phó bản cung đấu.Phong Nguyên Sùng có hậu cung, điểm này rất hợp logic.
Hoàng đế qua 30 tuổi giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, kia chỉ có thể là thái giám...!Kịch bản não tàn cẩu huyết cũng không dám viết như vậy.Trên thực tế, đối với Hoàng đế đứng trên đỉnh cao quyền lợi mà nói, có tài nguyên dễ như trở bàn tay, còn có nghĩa vụ nối dõi tông đường, không có lý do gì phải thanh tâm quả dục.Bất quá tuy Phong Nguyên Sùng có hậu cung nhưng cũng không xem là Hoàng đế sa vào nữ sắc.
Đối với Hoàng đế trăm công ngàn việc mà nói, hậu cung chỉ đơn giản là chỗ để giải buồn mà thôi, hậu cung Phong Nguyên Sùng tạm coi như hài hòa.Cho đến khi Tề Tuyên xuất hiện phá hỏng mọi chuyện.Tề Tuyên không phải vào hậu cung, cũng không được xem là nam sủng, trên danh nghĩa Phong Nguyên Sùng nói là luận đạo thơ văn nên mời hắn vào cung.
Tên tuổi thoạt nhìn phong nhã, lại có thân phận tôn quý, hành động tự do không nói còn có thể thường xuyên thảo luận chính trị cùng Phong Nguyên Sùng.Địa vị Tề Tuyên không giống người thường, cùng với ân sủng của Phong Nguyên Sùng đối với hắn, thực nhanh đã đủ kéo thù hận khắp hậu cung, các phi tần hậu cung ghen ghét bắt đầu ra tay với hắn, dẫn tới hắn ở trong cung từng bước gian nan.Bất quá Lâm Tử Nhiên cảm thấy, nếu Phong Nguyên Sùng thực sự đặt Tề Tuyên ở trong lòng, không đến mức không bảo vệ được hắn, khiến hắn bị phi tử trong cung khinh nhục, có thể thấy lúc này chưa phải yêu, nhiều lắm là có chút hứng thú mà thôi....!Phong Nguyên Sùng lại trăm công nghìn việc, nơi nào có tâm tư chú ý Tề Tuyên bị ngầm khi dễ?Tề Tuyên tâm cao khí ngạo sẽ không đi cáo trạng, trời xui đất khiến mới tạo thành kết quả như vậy.Điều này cũng cho nam phụ thâm tình như Lý Ký có cơ hội ra tay!Dựa theo cốt truyện, Lý Ký ở thời điểm Tề Tuyên bị khi dễ sẽ âm thầm trợ giúp, trộm chiếu cố Tề Tuyên, nhưng một lần ngoài ý muốn bị Phong Nguyên Sùng ‘đương trường bắt gian’.
Vốn dĩ Phong Nguyên Sùng đối với Tề Tuyên chỉ là thích bình thường thôi, giận tím mặt khi biết tâm phúc của mình vì Tề Tuyên mà nhúng tay vào việc hậu cung, sau khi trách phạt Lý Ký mới bắt đầu ý thức được dục vọng độc chiếm của mình đối với Tề Tuyên.Chính mình là đá kê chân trợ giúp tra công nhận rõ tình cảm a!Ha ha ha ha ha.Lâm Tử Nhiên vui vẻ tiến cung.Đương nhiên cậu không thể trực tiếp đến tìm Tề Tuyên, cho nên kiếm cớ tiến cung để báo cáo công tác.Phong Nguyên Sùng đang ngồi ở Ngự Thư Phòng xem tấu chương, nhìn nhìn rồi ném một cái tấu chương lên bàn, cả giận nói: “Một đám phế vật, cái gì cũng không biết, chỉ biết đòi tiền.”Lâm Tử Nhiên: “Hoàng thượng bớt giận.”Phong Nguyên Sùng hít một hơi thật sâu, nhìn nam tử kính cẩn nghe theo trước mặt, tính tình hòa hoãn một chút, nhẹ giọng nói: “Tử Sơ có chuyện gì?”Lâm Tử Nhiên nói: “Trịnh Quý Đồng đã chết, nhưng cái gì cũng chưa nói, có lẽ không có đồng đảng.”Ánh mắt Phong Nguyên Sùng trầm xuống nói: “Nếu đã chết, vậy kết thúc án tử đi.”Trong lòng Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu Phong Nguyên Sùng còn muốn tiếp tục điều tra thì đó mới là chuyện phiền phức, hiện tại không truy cứu mới tốt.Lâm Tử Nhiên cung thanh nói: “Vậy vi thần cáo lui.”Phong Nguyên Sùng mỉm cười gật đầu, nhìn theo Lâm Tử Nhiên rời đi.Mặc dù Lâm Tử Nhiên rất được hắn tín nhiệm, nhưng có một số việc không tiện nói ra.
Liền tính Trịnh Quý Đồng không mở miệng, trong lòng ông ta hướng về ai chính mình cũng hiểu rõ..
Nói hay không nói đều không quan trọng.Nhưng người thả Trịnh Quân chạy thì cần phải biết rõ ràng.
Phong Nguyên Sùng không cho rằng Lâm Tử Nhiên sẽ phản bội mình, bất quá chuyện này không tiện để Cẩm Y Vệ tiếp tục điều tra.Lâm Tử Nhiên rời Ngự Thư Phòng, quay đầu tìm một tiểu thái giám, đưa cho hắn ta một thỏi bạc, hỏi: “Tề công tử ở đâu?”Tiểu thái giám thu bạc, cười nói: “Nô tài mang đại nhân qua đó.”Lý Ký là tâm phúc đắc lực của Phong Nguyên Sùng, trên cơ bản được đi lại tự nhiên trong cung, bọn thái giám giỏi nhìn mặt đoán ý, tự nhiên sẽ lấy lòng Lý Ký.Lâm Tử Nhiên thuận lợi tới chỗ Tề Tuyên đang ở.Đây là một cung điện rất yên tĩnh, thoạt nhìn hoàn cảnh cũng không tệ, tiểu thái giám lại tấm tắc một tiếng, nói: “Vị Tề công tử này cũng tới một đoạn thời gian rồi, thoạt nhìn rất được Hoàng thượng ưa thích, kỳ thật còn không phải tương đương là nam sủng sao...!Không có chỗ dựa lại là quả hồng mềm, Doãn Quý Phi nương nương rất không thích hắn, âm thầm cát xén chi phí thức ăn của hắn, hắn cũng im lặng chịu đựng.”Ngay cả một tiểu thái giám cũng nói thế, xem ra Tề Tuyên trải qua rất không tốt.Phong Nguyên Sùng thật không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì.Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc thương hại, lại lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu thái giám, nói: “Giúp ta chiếu cố hắn cho tốt, đừng để hắn thiếu ăn thiếu mặc.”Chà, hóa ra vị Tề công tử này cũng có chỗ dựa nha.Tiểu thái giám cầm bạc, cân nhắc trong chốc lát, trong lòng Hoàng đế địa vị Lý Ký nặng hay là Doãn Quý Phi nặng, sau đó hắn ta không chút do dự thu bạc của Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Đại nhân yên tâm, đảm bảo làm tốt chuyện này với ngài.”………………Tề Tuyên đang ngồi đọc sách trong sân, ngoại trừ mấy ngày đầu vừa vào cung, ngày nào Phong Nguyên Sùng cũng triệu kiến hắn, sau đó rất hiếm khi đến đây.Chi phí ăn mặc ở đây ngay từ đầu đều là cực tốt, sau đó dần dần kém đi, dường như đối phương đang thử điểm mấu chốt của hắn, đã nhiều ngày chỉ đưa một chút cơm thừa canh cặn rồi tống cổ hắn đi.Tề Tuyên biết hậu cung là địa phương ăn thịt người không nhả xương, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nhưng hắn không thèm quan tâm tới, sống ngày tháng không màng hơn thua như cũ.Vừa không phản kháng cũng không cáo trạng, làm rất nhiều người muốn xem kịch vui có chút thất vọng.Tề Tuyên không chút để ý nhìn cuốn sách trên tay, này đó là Lâm Tử Nhiên bảo người vơ vét cho hắn, sử sách tạp ký hay thoại bản cái gì cũng có, dùng để giết thời gian rất tốt.
Lâm Tử Nhiên đưa đồ vật cho hắn, hắn chỉ đem theo mấy cuốn sách này vào cung.Giữa trưa thái giám đúng giờ giao cơm tới, nhưng không phải thái giám trước đó, mà là một gương mặt mới.Tiểu thái giám này thoạt nhìn rất linh hoạt, đặt hộp cơm lên bàn, cười nói: “Công tử mời dùng bữa.”Tề Tuyên buông sách, mở hộp đồ ăn ra nhìn thấy rất ngon và nóng hổi, quan trọng đều là khẩu vị hắn thích.Tiểu thái giám vẻ mặt tự nhiên đứng đó.Tề Tuyên không nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là?”Tiểu thái giám cười nói: “Công tử là người có phúc khí, tại trong cung này những hạ nhân kia bị mù mắt mới dám chậm trễ ngài.”Lời này ba phải cái nào cũng được, trái ngược với phân phó của Phong Nguyên Sùng.Tề Tuyên giương khóe môi, cười khẽ: “Lý Ký bảo ngươi đưa đến?”Biểu tình tiểu thái giám cứng đờ, ánh mắt đảo quanh: “Ta không biết ngài đang nói cái gì, chủ tử trong cung này đương nhiên chỉ có một.” Nói xong hắn giơ tay chỉ chỉ lên trời.Tề Tuyên cầm lấy chiếc đũa nói: “Lần sau đừng phiền toái hắn, ta không cần.”Tiểu thái giám: “……”Khẩn trương nhìn Tề Tuyên cơm nước xong, hắn cầm hộp đồ ăn đi ra ngoài, trong lòng vô cùng sầu lo.
Lý đại nhân cố ý dặn dò không được tiết lộ thân phận của ngài ấy, nhưng vị Tề công tử kia như thế nào mà đoán được? Hơn nữa, câu cuối cùng mà công tử nói là có ý gì?Còn bảo không cần phiền toái hắn...!“Hắn” này rốt cuộc chỉ ai?Vài ngày sau, tiểu thái giám đụng phải Lâm Tử Nhiên vừa mới tiến cung, ngượng ngùng mỉm cười một tiếng, nói: “Đại nhân, Tề công tử hình như đoán ra là ngài, ta nói không phải, cũng không biết ngài ấy có tin không, còn nói không cần phiền toái đến ngài, ngài ấy không cần…”Lâm Tử Nhiên có chút kinh ngạc, Tề Tuyên đoán được nhanh như vậy?Người này vẫn quật cường như vậy, chẳng sợ trải qua kham khổ, hay là khinh thường chính mình trợ giúp.Lâm Tử Nhiên trầm giọng nói: “Ta tự mình đi gặp hắn.”Bọn thái giám bên đường đã sớm đả thông, Lâm Tử Nhiên tự mình xách theo hộp đồ ăn đi nơi đó.Tề Tuyên vẫn đang ở trong sân đọc sách, hắn nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên xách theo hộp đồ ăn đi vào, tiếng thở dài không dễ nghe thấy: “Ta nói không cần.”Lâm Tử Nhiên không ngờ bị bại lộ nhanh như vậy, liền hỏi: “Làm sao ngươi biết là ta?”Tề Tuyên rũ mắt không nói.Khóe môi khẽ giật giật.Ngoài ngươi ra thì còn ai nữa? Chẳng lẽ là Phong Nguyên Sùng sao?Chỉ là lời này không cần thiết phải nói.Hắn lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, nói: “Ta ở đây rất tốt, không cần Lý đại nhân chiếu cố như thế, hơn nữa nơi này là hoàng cung, cho dù Lý đại nhân được sủng cũng phải chú ý thân phận của mình, có mấy địa phương không nên tới thì đừng tới...!Nếu bị Hoàng thượng nhìn thấy, đối với ngươi và ta đều không phải chuyện tốt.”Lâm Tử Nhiên dường như suy tư điều gì, thái độ Tề Tuyên nhất quán, lãnh đạm xa cách, phủi sạch quan hệ như thế...!Nhưng chính mình thân là nam phụ thâm tình, làm sao nhẫn tâm thấy hắn trải qua thảm như vậy được?Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ quan tâm lo lắng, lại lần nữa mở miệng: “Nếu như ngươi muốn rời đi...!Ta có thể đi khẩn cầu Hoàng thượng để ngài ấy thả ngươi xuất cung.”Hai tay Tề Tuyên bỗng siết chặt, ánh mắt biến thành sắc bén, lạnh lùng nói từng chữ một: “Những gì ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện của ta không cần ngươi quản.”Lâm Tử Nhiên không nhịn được, da mặt thật dày, đặt hộp cơm xuống bàn, ôn nhu nói: “Được được, ta mặc kệ, nhưng ngươi phải hảo hảo ăn cơm.”Thấy dáng vẻ này của cậu, Tề Tuyên đột nhiên lộ ra sắc mặt giận dữ, hắn vung tay hất hộp đồ ăn xuống đất, làm thức ăn rơi vãi đầy đất.Ôi ôi, đồ ăn thơm ngon như vậy, ngươi không ăn thì cũng đừng lãng phí!Lâm Tử Nhiên trong lòng đau xót nhìn đồ ăn rơi trên mặt đất, vai chính thụ không thích nhất lãng phí đồ ăn kiểu này, tức khắc bi thương nói: “Ta chỉ quan tâm ngươi..”Tề Tuyên thấy ánh mắt bi thương của cậu, lồng ngực một trận khó chịu nhưng trên mặt vẫn sắc lạnh quyết tuyệt như cũ, phảng phất căn bản không muốn cùng cậu nhấc lên quan hệ gì, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, đừng đến nữa.”Sắc mặt Lâm Tử Nhiên khổ sở không thôi.
Ta càng không đi đấy, ai bảo ngươi vứt đồ ăn của ta! Hôm nay ta phải vì đồ ăn mà báo thù!Cậu tiến lên nắm lấy tay Tề Tuyên, như diễn tinh bám vào người, cử chỉ thâm tình và cường thế, tức giận bất bình nói: “Ngươi căn bản không nên ở chỗ này, ta đây liền mang ngươi rời đi…”Lồng ngực Tề Tuyên hơi phập phồng, môi khẽ mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh...!Ngươi biết chính mình đang làm cái gì không?Chợt hắn ngước mắt nhìn về phía sau Lâm Tử Nhiên, sắc mặt kịch biến: “Hoàng thượng.”Thân thể Lâm Tử Nhiên cứng đờ, ngọa tào, tuy rằng chính mình đang chờ bị Phong Nguyên Sùng bắt gian, nhưng hôm nay chính mình chưa chuẩn bị tốt aaa!Có phải quá đột ngột hay không?Cậu còn đang nắm lấy tay vai chính thụ đâu!Sắc mặt Lâm Tử Nhiên trắng bệch, xoay người quỳ rạp trên mặt đất: “Hoàng thượng.”Phong Nguyên Sùng lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt cuồn cuộn lửa giận, hắn đã thật lâu chưa từng tức giận như vậy.Sở dĩ hắn để Tề Tuyên vào cung, đơn giản là vì Lâm Tử Nhiên thích hắn ta, muốn dùng chuyện này để chặt đứt tâm tư của Lâm Tử Nhiên...!Còn có một nguyên nhân khác, Tề Tuyên là con tin An Hà Quốc, nếu chính mình muốn xuất kỳ bất ý đánh hạ An Hà Quốc thì cần phải trấn an Tề Tuyên nhằm mê hoặc An Hà Quốc, cho nên mới giả vờ đối với hắn ta ân sủng có thêm.Có được Tề Tuyên hay không không quan trọng, chỉ cần hắn ta sống tốt là được.Kỳ thực lần trước Lâm Tử Nhiên hối lộ thái giám trong cung chiếu cố Tề Tuyên hắn đều biết, trong cung không có việc gì có thể giấu được mắt hắn, không ngờ mới có mấy ngày, Lâm Tử Nhiên đã tới đây.Cho dù hắn đã xác nhận bản thân tỏ vẻ thích Tề Tuyên, cậu vẫn như cũ bằng mặt không bằng lòng, ngấm ngầm nhúng tay vào việc cung đình, bây giờ lén gặp Tề Tuyên, không tiếc nguy hiểm hắn tức giận cũng muốn mang Tề Tuyên đi.Ngươi thích hắn ta như vậy sao?Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Phong Nguyên Sùng cảm thấy trong lòng như bị rắn độc cắn, giận không thể át, hắn không thể không thừa nhận chính mình đang ghen tỵ.Ngươi vì một con tin hèn mọn, chẳng những cãi lại mệnh lệnh của ta mà còn muốn dẫn hắn ta rời khỏi cung...!Ngươi đem Hoàng đế là ta đặt ở nơi nào, tôn ti quân thần trong lòng ngươi đâu?!Lâm Tử Nhiên quỳ trên mặt đất, căng thẳng cả người đổ mồ hôi lạnh, Phong Nguyên Sùng tới quá đột nhiên, cậu xác thật chưa chuẩn bị tốt...!Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục đi theo cốt truyện.Dù sao thiết lập nhân vật nam phụ thâm tình không thể sụp đổ.Lâm Tử Nhiên chỉ đơn giản quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Là thần chủ động tới, tất cả không liên quan gì đến Tề công tử.”Không chút do dự ôm tội vô người!Kiên quyết một mình gánh tội thay Tề Tuyên!Phong Nguyên Sùng thấy thế trong lòng cực kỳ giận dữ! Tốt, tốt, tốt lắm! Hay cho một cái thâm tình bất hối! Vì một con tin mà không màng đến tình nghĩa quân thần.Ánh mắt Phong