chương 94Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng nói run lên vì phẫn nộ: “Hoàng thượng!”Sâu trong mắt Phong Nguyên Cực dâng lên một tia đau đớn và áp lực, y đã nhịn lâu lắm rồi, không muốn tiếp tục nhẫn nại thêm nữa.Ta là Hoàng đế, là người thống trị thiên hạ này, tại sao lại không thể có được một người?Phong Nguyên Cực hung hăng cắn môi Lâm Tử Nhiên, giọng nói khàn khàn, chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết Cô là Hoàng đế của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của Cô sao?”Lâm Tử Nhiên giật mình, một lúc sau phảng phất như chấp nhận số phận, đau đớn nhắm hai mắt lại.Phong Nguyên Cực đan tay y và Lâm Tử Nhiên vào nhau, lần nữa cúi đầu hôn xuống.………………Giữa mày nam tử nhăn lại, hai mắt nhắm chặt, lông mi hơi rung động, có lẽ là vì duyên cớ động tình, mạt đỏ ửng bên đuôi mắt càng diễm lệ.
Cậu cắn chặt môi, hết sức khắc chế, nhưng thanh âm mỏng manh vẫn như cũ tràn ra từ cánh môi sưng tấy.Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, thoải mái thì thoải mái thật, tiếc nuối duy nhất chính là thiết lập nhân vật, không thể phát ra âm thanh, nhẫn thực sự có chút vất vả.Hơn nữa Tề Tuyên còn ở bên ngoài, rất ngượng ngùng.Đành phải nhíu mày cắn môi không nói.Phong Nguyên Cực yêu thương hôn hôn lên khóe môi Lâm Tử Nhiên, luồn ngón tay vào mái tóc dài của cậu, vẻ mặt ôn nhu lưu luyến không thôi.Y vươn đầu ngón tay có ý muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của đối phương, lại bị đối phương quay đầu tránh đi, trên môi Phong Nguyên Cực hiện lên ý cười chua chát.Ngươi sẽ hận ta, phải không?Ta biết.Ngươi không thích ta, cũng không thích bị đối xử như vậy, ta đều biết, nhưng ta sẽ không để ngươi rời đi.Cho dù trong lòng ngươi không có ta, cho dù ngươi chỉ biết cung kính phục tùng mệnh lệnh, cho dù là vậy.Ta cũng muốn giữ ngươi lại bên cạnh ta.Phong Nguyên Cực thu hồi thần sắc thống khổ trong mắt, kéo chăn bông quấn lấy người Lâm Tử Nhiên, ôm chặt cậu vào lồng ngực mình, lúc này mới ngẩng đầu nghiêm nghị nói: “Để hắn vào.”Một tiếng kẽo kẹt, cửa được đẩy ra.Lâm Tử Nhiên nghe tiếng đột nhiên trở nên căng thẳng, cả người và lỗ tai đều đỏ bừng, nghiêng đầu vùi mặt vào ngực Phong Nguyên Cực giả chết.Tề Tuyên chậm rãi đi vào, ánh mắt nhìn thẳng.Quần áo Phong Nguyên Cực có chút buông lơi, thần thái tùy ý đầy thỏa mãn, y ôm chặt nam tử trong ngực, nam tử không nhìn rõ mặt, chỉ có mái tóc dài rối tung, cổ tay lộ ra bên ngoài loang lổ vệt đỏ.Tề Tuyên không nhìn nhiều, rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Vô tình quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng, chỉ là hôm nay vừa vặn vẽ được một bức tranh, muốn tới đây mời Lý đại nhân đánh giá.”Ánh mắt Phong Nguyên Cực sắc bén, lạnh lùng nhìn Tề Tuyên, ý vị thâm trường nói: “Ngươi thật có tâm.”Ngữ khí Tề Tuyên nhàn nhạt: “Nhàn rỗi không có việc gì làm thôi.”Đôi môi Phong Nguyên Cực cong lên thành một nụ cười, y bỗng mở miệng: “Chuyện ở đây xong rồi, cách đây không lâu Quốc chủ An Hà Quốc có gởi thư, tỏ vẻ rất nhớ nhung ngươi.
Bây giờ hai nước thái bình, ta xem không bằng ngươi chọn ngày trở về đi, không cần phải ở lại đây.”Tề Tuyên bỗng nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào Phong Nguyên Cực.Phong Nguyên Cực nhìn thẳng vào mắt Tề Tuyên: “Yên tâm đi, lời ta hứa trước đây vẫn hữu hiệu.”Tề Tuyên mím môi, một lát sau, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khàn giọng nói: “Thần hiểu được, đa tạ Hoàng thượng.”Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái rồi quay người rời đi.Phong Nguyên Cực thu hồi tầm mắt, hạ mắt nhìn người trong ngực, chỉ thấy cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, lỗ tai đỏ bừng, thân thể run rẩy.
Ánh mắt Phong Nguyên Cực không khỏi u ám, lúc này liền để ngươi chết tâm với Tề Tuyên.Chỉ là thấy nam tử như vậy, y không nhịn được tâm sinh thương tiếc, cúi đầu hôn lên tóc của cậu, ánh mắt nhu hòa: “Ái khanh tỉnh rồi?”Tề Tuyên đã đi rồi.Lâm Tử Nhiên nghiêng đầu tránh đi Phong Nguyên Cực, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, giọng nói nghẹn ngào: “Hôm nay Hoàng thượng có vừa lòng?”Đối với tầm mắt lạnh băng của cậu, Phong Nguyên Cực vừa mới sinh ra một tia kiều diễm liền bị quét sạch, chỉ còn lại lạnh lẽo tràn ngập, như dao cứa vào tim, nhưng ngoài miệng lại nở nụ cười nói: “Đương nhiên là Cô vừa lòng, thân mình ái khanh thật chặt, làm Cô hận không thể ngày ngày hưởng dụng.”Lâm Tử Nhiên xấu hổ và buồn bực không thôi, oán hận nhìn y, lồng ngực phập phồng kịch liệt.Phong Nguyên Cực phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, sau đó tự mình tắm rửa cho Lâm Tử Nhiên, trong quá trình lại làm một lần nữa, khiến Lâm Tử Nhiên mặt đỏ tai hồng.
Y ôm lấy cậu từ đằng sau, thì thầm bên tai cậu: “Cô hầu hạ ngươi thoải mái không?”Lâm Tử Nhiên nhắm chặt hai mắt không nói gì, tựa hồ không muốn nói lời nào với người này.Nhưng như thế càng khiến Phong Nguyên Cực nảy sinh hứng thú, cắn cắn vào vành tai Lâm Tử Nhiên, cười nhẹ: “Ngày mai Cô lại đến sủng hạnh ngươi.”Lâm Tử Nhiên không thể nhịn được nữa, rốt cuộc giơ tay đánh tới!Phong Nguyên Cực nắm lấy cổ tay cậu, cười hài hước: “Như thế nào? Mới được Cô sủng hạnh một lần, liền dám ra tay với Cô, thật là cậy sủng mà kiêu mà.”Lâm Tử Nhiên cắn răng.Phong Nguyên Cực triền miên một hồi mới buông cậu ra, cười nhẹ nói: “Đừng nóng giận, tương lai còn dài đâu.”Dứt lời cười lớn rời đi.Phong Nguyên Cực đi ra ngoài.Ý cười trên mặt y dần nhạt đi, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt là thần sắc tự giễu và bất đắc dĩ.Cuối cùng y đã có được cậu.Nhưng cũng không hơn.………………Lâm Tử Nhiên ngồi ở trong phòng, quá mức nhàn hạ liền bắt đầu thở ngắn than dài.Cốt truyện đã sụp đổ đến mức ai nhìn vô cũng không nhận ra.Vai chính công đã chết! Vai phản diện thượng vị! Vai chính thụ phải về nhà!Mà chính mình là nam phụ vốn nên bị ban chết, lại trở thành nam sủng của tân hoàng!Lâm Tử Nhiên có chút hoảng hốt: “Hệ thống, không hiểu sao tôi lại biến trò chơi thành cái dạng này nữa?”Hệ thống: “Kỳ thực cậu mới là người thắng cuối cùng.”Lâm Tử Nhiên: ???Hệ thống: “Tuy rằng cậu thua trò chơi, nhưng tình trường đắc ý.”Lâm Tử Nhiên: “…..”Cậu cảm thấy hệ thống đang chế nhạo cậu.Đã nhiều ngày trôi qua, Phong Nguyên Sùng quả thực mỗi ngày đều đến đây.Dành hết ân sủng cho Lâm Tử Nhiên.Lâm Tử Nhiên trải qua những ngày tháng này, xét thấy cốt truyện không cứu được nữa, cho nên dứt khoát tự sa ngã bất chấp tất cả, trước khi rời khỏi trò chơi nên hưởng thụ một chút phúc lợi cuối cùng.Coi như không đi một chuyến tay không.Bất quá bởi vì hành động của Phong Nguyên Cực, bên ngoài dần rộ lên lời đồn đãi phiên bản mới.Bởi vì Lý Ký là sủng thần và tâm phúc cho Phong Nguyên Sùng, năm xưa hắn đã tàn sát không ít trung thần, ở kinh thành này có rất nhiều người hận hắn thấu xương.
Sau khi Phong Nguyên Cực đăng cơ, tất cả những người không dám nói lời nào lúc trước toàn bộ đều có mặt, sôi nổi thêu dệt tội danh cho hắn như vô pháp vô kỷ luật, hãm hại trung lương...!Nói tóm lại là cần Phong Nguyên Cực nhanh chóng xử tử hắn.Hơn nữa, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Phong Nguyên Cực nhất định sẽ xử tử hắn!Giết Lý Ký một là để lập uy, hại là để lung lạc lòng người.
Đối với tân đế mà nói, sự tình này trăm lợi không có một hại.Nhưng sự tình làm mọi người ngoài ý muốn là, Phong Nguyên Cực chẳng những bác bỏ tất cả sổ con trình tấu về Lý Ký, vẫn ân sủng Lý Ký như cũ, sau đó truyền ra tin tức y ra vào nhà Lý Ký mỗi ngày...!Không ít người bắt đầu ngẫm lại.Phong Nguyên Cực căn bản không tính toán xử trí Lý Ký!Vấn đề là tại sao Phong Nguyên Cực lại sủng hạnh Lý Ký? Mọi người không khỏi bắt đầu suy nghĩ nhiều.Lúc trước Lý Ký đã từng làm thủ hạ của Phong Nguyên Sùng, Phong Nguyên Sùng khắp nơi giữ gìn hắn, hiện tại thiên hạ đã đổi chủ, Phong Nguyên Cực thế mà vẫn giữ gìn hắn như cũ!Thật sự không thể tưởng tượng được!Sẽ không phải là bò lên long sàng của tân đế đó chứ?Chẳng lẽ Lý Ký đã sớm phản bội Phong Nguyên Sùng? Ngoài mặt là sủng thần của Phong Nguyên Sùng, một bên ngầm câu dẫn Phong Nguyên Cực?Không có một chút lòng trung thành nào, mọi bề thuận lợi, vô sỉ hạ tiện, thân là nam tử lại dựa vào thân thể lấy lòng hai vị đế vương, thật là vô cùng không biết xấu hổ!Mỗi người trong triều đều ghen tỵ căm hận, khinh thường hắn, nhưng chả có nửa điểm biện pháp nào đối phó hắn.Lời đồn đãi ngầm còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần so với trước đây.Dần dần, có một số lời đồn truyền đến tai Lâm Tử Nhiên.Hạ nhân truyền lời rất cẩn thận nói: “Đại nhân, nếu những người đó lại khua môi múa mép..”Lâm Tử Nhiên nói: “Đừng xen vào.”Cậu nghĩ không thông, này đó đều là đố kỵ sao.Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Ký muốn cùng chết với Phong Nguyên Sùng, kết quả hắn chẳng những không chết mà còn được tân đế sủng hạnh.
Sủng thần hai triều đều làm việc ác, không biết có biết bao nhiêu người thầm ghen tị đỏ mắt, ngoại trừ châm chọc nói sau lưng thì có thể làm gì được hắn?Tin đồn không phải cứ vậy mà sinh ra hay sao.Lâm Tử Nhiên không để trong lòng.Ngày Lâm Tử Nhiên ở trong nhà thì bất ngờ nghe được tiếng thông truyền Tề công tử cầu kiến.Lâm Tử Nhiên rất ngạc nhiên, từ ngày hôm đó Tề Tuyên không tới nữa, nghe nói sắp chuẩn bị rời kinh.Lần nữa gặp mặt, nhìn nhau không nói gì.Tề Tuyên yên lặng nhìn người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thản nhiên dường như không có chuyện gì xảy ra, cười khẽ nói: “Ta tới từ biệt với ngươi.”Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên.Ngày này sớm muộn gì cũng đến.Phong Nguyên Cực không dung được chính mình.Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên một cái thật sâu.
Chung quy chúng ta sẽ phải chia lìa, đây là kết cục tốt đã định ngay từ đầu, quốc gia nhỏ yếu, còn nhiều băn khoăn nên không thể có được cuộc sống tùy ý như ta mong muốn.Nhưng mà..
ta không hối hận khi yêu ngươi.Ai cũng nói ngươi là kẻ máu lạnh vô tình, thất tín bội nghĩa...!Nhưng ta biết, ngươi có một trái tim trong sáng đơn thuần, tình cảm trao cho người thì sẽ không thu hồi.Ta rất vui vì có được tình yêu của ngươi.Đó là bảo vật trân quý nhất cả đời này của ta, ta sẽ trân trọng thật tốt, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.Tề Tuyên nói tiếp: “Ta đi đây, đoạn đường dài ngày sau không thể gặp lại nhau, cũng không cần liên lạc.
Ngươi… bảo trọng.”Nói xong không đợi Lâm Tử Nhiên trả lời liền rời đi.Lâm Tử Nhiên nhìn bóng dáng hắn rời đi, người này vẫn quyết tuyệt trước sau như một, sạch sẽ lưu loát.Lời này không giống lời tạm biệt.Ngược lại giống như quyết biệt hơn.………………Buổi tối Phong Nguyên Cực lại tới.Với nụ cười trên môi, y thần thái tự nhiên nói: “Gần đây Cô đang nghiên cứu một vài món ăn với ngự trù, hẳn là tay nghề có tiến bộ, ái khanh đánh giá giúp Cô nhé?”Nói xong vén tay áo bước vào bếp.Lâm Tử Nhiên đã quen, Phong Nguyên Cực tới nơi này càng ngày càng không thấy ngại.Không bao lâu Phong Nguyên Cực bưng đồ ăn ra, thịt sư tử kho tàu, nói thật làm cũng giống, nhưng đối với y mà nói đã là tiến bộ không nhỏ.Lâm Tử Nhiên ăn uống no đủ liền bị đẩy lên giường.Phong Nguyên Cực ôm lấy cậu, như thế nào cũng không đủ, mỗi khi ‘làm’ người này đều lãnh đạm, nửa phần đáp lại y cũng không muốn.Phong Nguyên Cực đã quen nên cũng không hy vọng xa vời.
Y yêu thương hôn hôn lên sợi tóc người nằm trong ngực, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Ngươi không cần lo lắng cho hắn, Cô sẽ không đụng tới An Hà Quốc, Tề Tuyên cũng sẽ tốt, cho nên đừng nghĩ về hắn nữa được không, hửm?”Đường đường là đế vương lại hạ mặt mũi, ăn nói khép nép như vậy cũng coi như không dễ dàng.Lâm Tử Nhiên trong lòng thở dài, cuối cùng không nói gì thêm.Phong Nguyên Cực ôm Lâm Tử Nhiên.Đáy mắt u ám.Ngươi thì sao? Ngươi có từng yêu ta, quan tâm đến ta chút nào không, hay là, chỉ có hận ý đối với ta.Nhưng cuối cùng y không dám hỏi.Không hỏi thì có thể giả vờ như không biết.Tự nói với bản thân rằng, ngươi cũng có chút quan tâm đến ta.………………Sáng hôm sau Lâm Tử Nhiên vươn vai thức dậy, không khí bên ngoài trong lành, xem ra hôm nay là một ngày không tệ.Cậu chọn một con ngựa mập mạp thân hình cường tráng, thay một thân kính trang, đeo bội đao bên hông, cả người vô cùng lạnh lùng, uy nghiêm.Cậu kiêu ngạo thúc ngựa đi ngang qua đường phố kinh thành, dọc theo đường đi ai nấy đều tránh không dám nhìn nhiều, nổi bật còn hơn trước.Hệ thống: “Cậu chuẩn bị làm gì đấy?”Lâm Tử Nhiên thở dài: “Tôi không yên tâm về Tề Tuyên.”Ngày đó khi Tề Tuyên nói lời từ biệt, lúc ấy còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi cẩn thận kỹ lại, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.Lâm Tử Nhiên có đôi khi không suy nghĩ quá nhiều, nhất là chỉ chơi game mà thôi, bởi vì thắng thua cũng không gọi là gì, cho nên liền thiếu đi một chút nghiêm túc, nhiều thêm một phần tùy ý.
Huống chi về sau cốt truyện sụp đổ hết thuốc chữa, tâm khó tránh bị chậm trễ...!Nhưng điều đó không có nghĩa Lâm Tử Nhiên là một tên ngốc.Mọi chuyện đã đến mức này, nhìn sự tình Phong Nguyên Cực làm, lại liên tưởng đến lời Tề Tuyên nói, thật sự khó tránh Lâm Tử Nhiên không nghĩ nhiều.Phong Nguyên Cực không dung được tên tình địch này.Chỉ sợ Tề Tuyên gặp nguy hiểm.Hơn nữa mặc dù mấy ngày gần đây trải qua không tệ, nhưng trò chơi cũng nên đến hồi kết thúc.Bất luận cậu có đoán sai hay không.Cũng đã đến lúc rời đi.Chẳng qua trước khi rời đi có một việc, vai chính công đã chết, nếu vai chính thụ cũng chết luôn, chỉ sợ trò chơi này lại là cấp D?Hơn nữa cậu cũng không muốn Tề Tuyên vì chính mình mà chết.Đoàn xe của Tề Tuyên là một nhóm người, mang theo đồ đạc nên đi rất chậm, Lâm Tử Nhiên mặc quần áo nhẹ ra trận, một đường vung roi thúc ngựa đuổi theo, nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ của Tề Tuyên.Bất quá cậu không đến gần, mà đi theo phía xa.Tới ngày thứ ba, đoàn người của Tề Tuyên đã rời khỏi kinh thành, đến một vùng dã ngoại hoang vu, bốn phía xung quanh không người ở, nơi này đường núi gập ghềnh, trái phải hiểm trở, thoạt nhìn là một nơi tương đối nguy hiểm...!Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không kỳ quái.Sau đó, việc ngoài ý muốn xảy ra.Mắt thấy đội ngũ đi vào một con đường núi chật hẹp, một đám đạo tặc tay cầm binh khí đột nhiên xuất hiện!Đám hãn phỉ kia mỗi người đều vô cùng hung hãn! Trực tiếp chém giết về hướng đám người Tề Tuyên!Lâm Tử Nhiên: “Quả thực bị tôi đoán trúng.”Hệ thống: “Cậu biết hắn sẽ xảy ra chuyện?”Lâm Tử Nhiên: “Aiz, làm hoàng đế chính là như vậy, muốn làm gì thì làm.”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên cau mày nhìn lại, đám người kia thoạt nhìn như thổ phỉ, nhưng chiêu thức mỗi người đều phối hợp sắc bén, làm sao là đám ô hợp bên ngoài được? Rõ ràng là người trong quân đội, là ai phái tới vừa nhìn là hiểu!Lâm Tử Nhiên: “Chỉ có thể nói, Phong Nguyên Cực không hổ là huynh đệ của Phong Nguyên Sùng nhỉ?”Đều thích giết tình địch như nhau, hoặc nên nói, vô luận ai ngồi vào vị trí kia, đều sẽ không nhịn được muốn làm gì thì làm?Mặc dù Phùng Nguyên Cực hứa hẹn với mình sẽ bảo vệ Tề Tuyên và An