chương 93Lâm Tử Nhiên bị Phong Nguyên Cực ôm vào trong ngực, phát ra âm thanh nức nở khi được hôn, đáy mắt nam nhân ẩn hiện tia lệ khí, phảng phất hận không thể trực tiếp nhấm nuốt cắn nát môi cậu!Thực sự rất đột nhiên, mấu chốt là Phong Nguyên Sùng ở ngay bên cạnh!Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy tú ân ái như vậy thật sự không quá thích hợp, cũng không phù hợp tính cách nhân vật, tức khắc lộ ra biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ, hung hăng cắn môi Phong Nguyên Cực một cái!Cánh môi Phong Nguyên Cực đau xót, y nâng ngón tay lên nhẹ nhàng lau vết máu trên môi, hài hước nhìn cậu: “Như thế nào? Bị hoàng huynh nhìn thấy, cho nên ngượng ngùng?”Tên hỗn đản này lấy chính mình kích thích Phong Nguyên Sùng!Trên mặt Lâm Tử Nhiên tràn đầy tức giận, tức đến thân thể phát run, lạnh lùng nói: “Đủ rồi!”Đủ rồi?Không, căn bản không đủ!Đố kỵ làm nội tâm Phong Nguyên Cực vặn vẹo, tay y gắt gao siết chặt vòng eo Lâm Tử Nhiên, để cậu dựa vào ngực mình, quay đầu nở nụ cười giễu cợt với Phong Nguyên Sùng, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh, có một chuyện ngươi đã hiểu lầm hắn, tuy rằng ta xác thật có ý đồ mượn sức hắn, nhưng hắn chưa bao giờ phản bội ngươi.”Hai mắt Phong Nguyên Sùng đỏ bừng, hắn run rẩy vươn tay ra như muốn bắt lấy Lâm Tử Nhiên, nhưng không thể với tới, cả người từ trên giường lăn xuống.Phong Nguyên Cực hơi rũ mắt, không nhanh không chậm nói: “Đáng tiếc, nếu ngay từ đầu hắn chọn ta, thì ta cần gì phải dùng vũ lực?”Lồng ngực Phong Nguyên Sùng phập phồng kịch liệt, hắn nhìn Lâm Tử Nhiên, trong lòng tràn đầy đau đớn và hối hận!Hóa ra, hóa ra, ngươi chưa bao giờ phản bội ta.Nhưng ta lại, không thể bảo vệ được ngươi.Phong Nguyên Sùng nhìn Phong Nguyên Cực, trong đôi mắt bắn ra hận ý khắc cốt, cắn răng nói: “Cô, nhất định phải, giết ngươi!”Giết ta?Phong Nguyên Cực vẻ mặt buồn cười, từ trên cao nhìn xuống hắn, đang muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ!Thị vệ chạy chậm tiến vào, cung kính nói: “Vương gia, Thái Hậu muốn đến đây vấn an Hoàng thượng, hiện tại đang nháo ở bên ngoài.”Phong Nguyên Cực nhướn mày, cười nói: “Để bà ta vào.”Đại môn mở ra, Thái Hậu nghiêng ngả lảo đảo bước vào.Bất quá chỉ qua mấy ngày, Thái Hậu tóc bạc không ít, bà không son phấn, toàn thân tố y, nhìn Phong Nguyên Cực bằng ánh mắt khẩn cầu, lã chã chực khóc, nói: “Ai gia vẫn luôn xem ngươi là nhi tử thân sinh, Hoàng thượng cũng luôn xem ngươi là thân đệ đệ, chuyện tới bây giờ, ai gia cũng không cầu gì khác, chỉ cầu ngươi niệm chút tình cảm ngày xưa tha cho Hoàng thượng một mạng.”Vẻ mặt của bà khẩn thiết, ngữ khí bi thương, hay cho bộ dáng đáng thương.Phong Nguyên Cực cười lạnh một tiếng: “Nhi tử thân sinh, thân đệ đệ? Thái Hậu nói những lời này mà không đỏ mặt sao?”Sắc mặt Thái Hậu biến đổi: “Ngươi..”Phong Nguyên Cực tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào mắt bà, giọng điệu hài hước mang ý cười: “Năm đó ngươi sai người hạ độc ta, sau đó vu oan hãm hại mẫu thân ta, hại bà ấy bị phụ hoàng xử tử, lúc ấy có từng nghĩ tới một phần tình cảm này với ta?”Thái Hậu bỗng nhiên biến sắc, môi khẽ run rẩy.Tầm mắt Phong Nguyên Cực lãnh đạm, giọng điệu bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác: “Mẫu thân ta tự biết thân phận ti tiện, chưa từng có ý nghĩ không an phận, càng không muốn nhúng tay vào cuộc chiến chốn cung đình.
Bà ấy trốn tránh nhưng ngươi vẫn như cũ không chịu buông tha cho ta và bà ấy, ở trong hoàng cung này, nếu không làm việc cho ngươi thì sẽ bị đuổi cùng giết tuyệt.”Thái Hậu lẩm bẩm nói: “Ngươi, ngươi biết từ khi nào?”Khóe môi Phong Nguyên Cực giương lên: “Điều này có quan trọng không?”Thái Hậu mặt không chút máu, rốt cuộc lộ ra thần sắc tuyệt vọng… Có lẽ đứa nhỏ này đã sớm biết, cho nên từ khi còn nhỏ y vẫn luôn ẩn nhẫn mưu đồ, chính là vì một ngày báo thù rửa hận.
Y vẫn luôn hận bọn họ! Vẫn luôn lừa bọn họ! Cuối cùng bà cũng xé bỏ lớp ngụy trang, oán hận nhìn Phong Nguyên Cực, thanh âm tràn đầy thê lương: “Lúc ấy ai gia nên giết ngươi mới đúng! Ngươi, ngươi chính là tới tìm ta báo thù!”“Báo thù? Ngươi có biết trước khi chết mẫu thân ta cuối cùng đã nói câu gì không?” Phong Nguyên Cực lắc đầu, bình tĩnh nhìn bà rồi thở dài nói: “Bà ấy nói, đừng báo thù, cũng đừng hận..
Bà ấy nói bà ấy có thể chết, nhưng ta phải sống sót..”“Vì thế ta tự nói với bản thân rằng không cần hận, không cần oán..”“Thế đạo đều là thế, đặc biệt ở trong hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này, kẻ yếu nếu muốn sống sót thì phải quỳ trên mặt đất.”“Cho nên ta vẫy đuôi lấy lòng, sống giống như một con chó, quỳ gối trước mặt các ngươi, sống cuộc sống mà các ngươi mong muốn.”“Chỉ đơn giản là vì mẫu thân hy vọng ta có thể sống sót..”Bà biết có một số việc không thể cưỡng cầu, có một số việc không nên hy vọng xa vời, bà không muốn tranh không muốn đoạt.Tựa như bà vẫn luôn nói với y, nếu con không phải con trai hoàng đế thì tốt rồi.Phong Nguyên Cực nhắm mắt lại, tầm mắt dừng trên người Phong Nguyên Sùng, y cười nhẹ nói: “Hoàng thượng xác thực rất ưu tú, chỉ tiếc phụ hoàng không thích ngươi, bởi vì mẫu tử hai người các ngươi đều giống nhau, không dung được người dưới, trời sinh tính đa nghi.
Ông ấy biết một khi ngươi lên ngôi hoàng đế, các nhi tử khác một người cũng không sống được..
Bao gồm cả nhi tử mà ông ấy yêu nhất kia.”Quý Phi là người tiên hoàng sinh thời yêu nhất, biết tâm địa Hoàng Hậu độc ác, không chút độ lượng..
Nếu ông chết đi, nữ nhân và nhi tử ông có tình cảm chân thành đều sẽ chết, cho nên mãi không chịu lập Phong Nguyên Sùng làm Thái tử, chỉ tiếc rằng nữ nhân và hài tử kia cuối cùng vẫn chết, sau đó ông cũng vì bi thương quá độ mà đi theo.Đến nỗi chính mình, một vị hoàng tử Tiên hoàng không thèm để vào mắt, đơn giản là có thể nhẫn nhục, có thể thủ, có thể buông bỏ tôn nghiêm, làm một con chó bên cạnh ngươi, cho nên mới còn sống.Nhưng con chó này, nếu ngày nào đó quỳ xuống mà không hợp tâm ý, ngươi vẫn muốn chém cùng giết tuyệt.Một khi đã thế, ta cần gì phải tiếp tục nhẫn nhịn?Đối mặt với hai mắt hài hước mà bình tĩnh của Phong Nguyên Cực, Phong Nguyên Sùng vừa giận vừa hận! Hắn giết tất cả những huynh đệ uy hiếp đến hắn, bức tử phụ hoàng, rồi đi từng bước đến vị trí ngày hôm nay! Ai thể ngờ có một ngày, bản thân sẽ thua trong tay nhi tử của một tiện tì mà hắn không thèm để vào mắt!“Mẫu hậu đã vất vả mấy năm nay rồi, vậy ban cho ngươi một dải lụa trắng đi, coi như một chút tình cảm mẫu tử mấy năm nay của chúng ta.” Phong Nguyên Cực hơi mỉm cười nói: “Người đâu, dẫn Thái Hậu đi.”Thái Hậu nằm xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn tuyệt vọng vô pháp nhúc nhích.Phong Nguyên Sùng ngã trên mặt đất, ánh mắt cực kỳ căm hận, nhưng không động đậy, phát ra âm thanh nghẹn ngào nói: “Ngươi, giết ta đi.”Trong mắt Phong Nguyên Cực hài hước, cười nhẹ nói: “Hoàng huynh đừng nóng vội, ta thực nhanh sẽ cho mẫu tử các ngươi đoàn tụ.”Nói xong y nắm tay Lâm Tử Nhiên bước nhanh rời đi.Lâm Tử Nhiên ngơ ngẩn nhìn Phong Nguyên Cực.Bỗng nhiên như điện giật hất tay Phong Nguyên Cực ra.Phong Nguyên Cực nhìn lòng bàn tay trống rỗng, vẻ mặt tự giễu mà đau khổ.Lâm Tử Nhiên trầm mặc không nói lời nào, trên mặt còn mang theo tia ửng hồng chưa tan, ánh mắt khuất nhục không thôi.Lâm Tử Nhiên: “Nói thật, không ngờ khi còn nhỏ hắn lại đáng thương như vậy.”Hệ thống: “Cậu đồng tình với hắn?”Lâm Tử Nhiên khẽ thở dài: “Có một chút, nhưng đây không phải là lý do khiến Lý Ký tiếp nhận hắn.”Hoàng gia vô tình là điều mà ai cũng biết, từ xưa đến nay đều như thế, nói cho cùng thắng làm vua thua làm giặc.Chỉ là về tình về lý cậu đều không thể tiếp nhận Phong Nguyên Cực, chuyện của y và chuyện của cậu, vốn là hai việc không liên quan.Đó là ân oán giữa y và Phong Nguyên Sùng.Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn y: “Nếu Vương gia vừa lòng rồi, thì xin hỏi ta có thể rời đi được chưa?”Phong Nguyên Cực quai hàm siết chặt, nhấp môi không nói.Lâm Tử Nhiên dừng một chút, liền xoay người rời đi.………………Lâm Tử Nhiên rời hoàng cung trở về phủ của mình.Tuy rằng thời gian chưa qua bao lâu, nhưng cảm giác dường như trải qua mấy đời.Lâm Tử Nhiên: “Thế giới này quá kinh tâm động phách, tôi cảm giác mình đã trải qua một hồi quyền mưu tranh đấu.”Hệ thống: “Có cảm tưởng gì?”Lâm Tử Nhiên: “Câu chuyện tình yêu khá đơn giản vẫn tương đối tốt hơn.” T.THệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên ở nhà vài ngày, lục tục nghe được không ít tin tức.Nghe nói bởi vì Phong Nguyên Sùng bệnh nặng, đã liên tục mười mấy ngày không thượng triều, làm lòng người kinh thành hoảng sợ.Không quá mấy ngày lại truyền ra tin tức Thái Hậu ưu tư quá nặng mà chết bệnh.Không ít người biết đây là thời tiết thay đổi rồi.Có người biết Lâm Tử Nhiên đã trở lại, sôi nổi đến thăm, nhưng Lâm Tử Nhiên ai cũng không gặp.Mấy ngày nay cậu luôn cân nhắc chuyện rời khỏi trò chơi.Thời điểm không người cậu thường lấy bội đao của mình ra khoa tay múa chân một hồi, thanh đao này thật sắc bén, cũng không biết nhiễm máu bao nhiêu người.Cho đến một ngày, một tên thái giám trong cung tới, Lâm Tử Nhiên thấy rất lạ mắt, trước kia chưa từng gặp qua, hẳn là do Phong Nguyên Cực đề bạt.Thái giám cung kính nói: “Hoàng thượng bệnh nặng, muốn gặp ngài.”Sắc mặt Lâm Tử Nhiên ngưng trọng, Hoàng đế hiện tại vẫn là Phong Nguyên Sùng nhưng hắn không có khả năng muốn gặp mình là có thể gặp, chỉ sợ là ý của Phong Nguyên Cực..Lâm Tử Nhiên hơi suy tư một chút mới nói: “Được.”Cách mấy ngày Lâm Tử Nhiên lại lần nữa bước vào tẩm cung tràn đầy áp lực kia.Phong Nguyên Cực đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt đạm nhiên, gật đầu với cậu nói: “Yêu cầu cuối cùng của hắn chính là muốn gặp ngươi, ngươi vào đi.”Lâm Tử Nhiên đẩy cửa bước vào.Cậu đi tới mép giường, nhìn người đàn ông gầy ốm trên giường.Phong Nguyên Cực thật sự không được.
Ngày đó hắn bị Phong Nguyên Cực làm tức tới muốn hộc máu, sau đó Thái Hậu bị ban chết, hiện giờ không còn khả năng xoay chuyển trời đất, bất quá là treo còn lại một hơi thôi.Có lẽ là người sắp chết, trên người Phong Nguyên Sùng thiếu đi tia lệ khí, hắn yên lặng nhìn Lâm Tử Nhiên.Đi đến bước này, đã đánh cược thì phải chịu thua, hắn biết bản thân sẽ chết.Hắn cái gì cũng không có, chỉ có quan tâm một người, còn sống...Cũng là người duy nhất mà hắn không bỏ xuống được.Người này đã từng là thủ hạ thân tín nhất của hắn, hắn từng cho rằng người này phản bội hắn, nhưng mà hiện tại hắn mới biết, hóa ra người này chưa từng phản bội hắn.Tiếc là cho tới bây giờ ta mới hiểu được điều này, không thể đối tốt ngươi, ngược lại còn hại ngươi vì ta mà bị liên lụy.Cho đến giờ khắc này.Ta mới nhận ra, đối với ta mà nói ngươi quan trọng như thế nào.Phong Nguyên Sùng chậm rãi mở miệng, giọng nói nghẹn ngào rách nát: “Ngươi, có hận ta không?”Lâm Tử Nhiên hơi trầm mặc, cậu biết Phong Nguyên Sùng đang nói về sự tình trước đó, nhưng sở dĩ đi đến bước này chính cậu cũng không thể thoái thác trách nhiệm thuộc về mình, cậu nói: “Không hận.”Phong Nguyên Sùng bình tĩnh nhìn cậu, hồi lâu, mới chậm rãi lộ ra nụ cười: “Tốt.”Ngươi vẫn giống như trước đây, không hận không oán không ghét, vô luận ta đối với ngươi làm cái gì, hoặc ta bảo ngươi làm gì, thậm chí ngay cả lý do ngươi cũng không hỏi.Lúc ta còn năng lực, không thể tin tưởng ngươi bảo hộ ngươi, bây giờ ta lại trơ mắt nhìn ngươi rơi vào tay Phong Nguyên Cực.Đệ đệ kia của ta, y yêu ngươi giống như ta vậy, y sẽ không bỏ qua cho ngươi.Phong Nguyên Sùng nhắm mắt lại và nói: “Ngươi đi đi.”Lâm Tử Nhiên giật mình, hôm nay hắn gọi mình đến đây chỉ để nói một câu này thôi sao?Lâm Tử Nhiên không hiểu ra sao đi ra ngoài, được người đưa ra hoàng cung.Phong Nguyên Cực trở lại trong phòng, cánh cửa phía sau được người đóng lại.Y nhẹ giọng nói: “Người ngươi muốn gặp, ta đã để ngươi gặp.”Phong Nguyên Sùng nói từng chữ một: “Ngươi đáp ứng ta, sẽ không làm tổn thương hắn, ta liền giao ra thứ ngươi muốn”Con ngươi Phong Nguyên Cực co rút lại, bình tĩnh nhìn hắn, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt lãnh duệ.Phong Nguyên Sùng cười nói: “Ta viết chiếu thư, truyền ngôi cho ngươi.”Lý Ký, là Cô cô phụ ngươi.Đây là lần cuối cùng ta che chở ngươi.………………Ba ngày sau Hoàng đế băng hà, hắn lưu lại chiếu thư truyền ngôi cho Kinh Vương Phong Nguyên Cực.Ấp ủ thời gian dài như vậy, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ý nghĩa duy nhất của chuyện này chính là Phong Nguyên Cực lên ngôi có vẻ danh chính ngôn thuận hơn mà thôi, ít nhất bên ngoài thiên hạ không có gì để đàm luận.Vài ngày sau, Phong Nguyên Cực đăng cơ xưng đế.Ngày đó Lâm Tử Nhiên ở nhà, thời điểm không có gì để làm, người hầu tới thông truyền rằng Tề Tuyên đến bái phỏng.Sau khi Phong Nguyên Sùng chết, Tề Tuyên cũng dọn khỏi cung.Tề Tuyên mặc một thân bạch y tố nhã, chậm rãi đi đến, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt với Lâm Tử Nhiên từ đằng xa.Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn mời hắn ngồi xuống, rót cho hắn một tách trà xanh.Tề Tuyên nâng chén trà, trong lòng không khỏi nhớ tới, chén trà này không bằng chén trà Lâm Tử Nhiên trước kia từng đưa cho hắn.
Người này sợ chính mình quá kham khổ, không có vật ngoài thân; sợ rằng chính mình sống không tốt, hận không thể dọn hết thứ tốt qua chỗ hắn, nhét đầy đồ ngập phủ hắn.Tề Tuyên đè xuống khóe môi hơi giương lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cười nói: “Hôm nay, thay đổi rồi.”Lâm Tử Nhiên trầm mặc nhìn Tề Tuyên, nói thật, cậu nhìn không thấu người này, bất quá cho tới bây giờ đây hẳn là kết quả mà hắn muốn, đúng không?Lâm Tử Nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Tề công tử bây giờ đã được như nguyện.”Được như ước nguyện?Tề Tuyên khẽ dừng, bên môi có chút cay đắng chua xót.Có lẽ vậy.Đây là kết quả tốt nhất ta có thể nhận được, nhưng có một việc, chung quy không thể được như ước nguyện.Tề Tuyên mỉm cười gật đầu: “Có câu ta muốn nói với ngươi.”Lâm Tử Nhiên ngước mắt.Tề Tuyên nói: “Tâm tư đế vương đều giống nhau.”Bất cứ kẻ nào một khi ngồi trên vị trí đó, đều muốn có được thứ mình muốn.Phong Nguyên Sùng như vậy, Phong Nguyên Cực cũng thế.Ngươi là tiền đặt cược sinh tử của y trong trận chiến này, là chiến lợi phẩm duy nhất, cho nên y tuyệt đối sẽ không buông tay.Ta không muốn giao ngươi cho y, nhưng cuối cùng chỉ có thể chắp tay nhường lại.Có lẽ trên đời này, không phải mọi chuyện đều được như ý.Tề Tuyên đứng lên nói: “Ta phải đi.”Dứt lời vạt áo phiêu nhiên mà đi.Lâm Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng Tề Tuyên rời đi.Người này vẫn luôn nhìn thông thấu mọi chuyện, việc không có kết quả cũng không cưỡng cầu.Hắn cùng Lý Ký vốn không có khả năng, bất quá trong nguyên cốt truyện Phong Nguyên Sùng đoạt hết nổi bật, Lý Ký chú định là nam phụ pháo hôi, hiện tại cốt truyện đảo ngược, Tề Tuyên chỉ có thể ảm đạm rời sân.Lâm Tử Nhiên thở dài.………………Phong Nguyên Cực thượng triều, nhìn mọi người bên dưới hô to vạn tuế.Y ẩn nhẫn suốt hai mươi năm.Vì ngày hôm nay.Bây giờ y không bao giờ cần dựa vào bất luận kẻ nào mà sống, không cần vẫy đuôi lấy lòng bất kỳ ai, không cần giả vờ hoang đường vô độ, cũng không cần vì sống sót mà từ bỏ tôn nghiêm của mình.Y muốn khống chế vận mệnh của mình trong tay.Y đã làm được.Phong Nguyên Cực trở lại cung điện, nơi này sớm đã thay thành người của y, mỗi người đều cung kính hành lễ với y.Nhưng trong cung điện lạnh lẽo này, y chỉ muốn gặp một người.Lúc này không cần cẩn thận cố tình ngụy