Edit: Xiaoxi Gua
Chung Khởi cảm thấy toàn thân ấm áp không tưởng nổi, giống như là cả người nằm dưới ánh nắng ngâm mình trong suối nước nóng, có hương vị nhàn nhạt tươi mát, cô thoải mái muốn duỗi người một cái, nhưng thân thể giống như bị thứ gì giữ lại, cô không động được, lại không cảm thấy bối rối, ngược lại hết sức an tâm.
Nếu có thể cứ tiếp tục như vậy cũng được.
Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm.
Lúc giáo y trở lại phòng y tế, nhìn thấy Bạch Lục Châu nằm ở trên giường, trong ngực ôm Chung Khởi ngủ say, Bạch Lục Châu cực kỳ chăm chú nhìn Chung Khởi, một trận gió thổi qua, khiến tóc của Chung Khởi dính trên gương mặt, cô không thoải mái giật giật, Bạch Lục Châu lập tức nhẹ nhàng giúp cô lấy từng sợi tóc đưa ra sau tai, nhìn khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của cô khi ngủ, vô cùng đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô.
Thành kính giống như phụng chỉ của hoàng thượng.
Giáo y không dám nói gì, đối phương không phải học sinh bình thường, mà là Bạch Lục Châu, anh ta đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người, tiến thối lưỡng nan.
Bạch Lục Châu phát hiện ra anh ta, nhìn anh ta ra hiệu im lặng, sau đó khoát tay, ra hiệu cho anh ta ra ngoài.
Anh ta gật đầu, thành thật ra ngoài, sau khi đóng cửa lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Bạch Lục Châu ôm lấy Chung Khởi, hận thời gian không thể vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này, ngoại trừ thời điểm biến thành Tiểu Bạch, cậu chưa từng thân cận với cô, có thể chạm đến eo của cô, hôn mặt của cô, để cô nằm trong ngực cậu, chỗ nào cũng không đi.
Nếu như có thể, cậu muốn nhốt cô trong phòng của cậu, dùng dây xích tốt nhất khóa cô lại, không cho cô đi ra ngoài, không cho cô có bạn bè, không cho cô nói chuyện với người khác, không cho cô cười với người khác.
Cậu sẽ đối với cô rất tốt, cậu sẽ giúp cô tắm rửa, đút cơm cô ăn, hôn cô, vuốt ve cô, khiến cô dễ chịu, để cô …
Nhưng hiện thực không phải như vậy.
Bạch Lục Châu nghĩ, vì sao, cô đối với cậu không thể giống như đối với Tiểu Bạch? Vì sao không nhìn cậu không cười với cậu? Vì sao không hôn cậu?
À … cậu biết.
Cô nhất định rất ghét cậu, bởi vì cậu một thân một mình đứng trong bóng tối, trông coi bí mật của mình, còn vọng tưởng kéo cô vào trong đó.
Đúng, là vọng tưởng.
Thế nhưng vậy thì sao?
Cậu muốn có được cô, nhất định sẽ đạt được cô.
Cậu muốn kéo cô vào trong vực sâu đen tối, cậu muốn kéo cô vào trong đại dương của sự sa ngã.
Có cần, nói cho cô biết không? Bạch Lục Châu nghĩ thầm, có lẽ nói cho cô, cậu chính là Tiểu Bạch, như thế cô có thể nhìn mình nhiều thêm một chút hay không? Sẽ đi, cô thích Tiểu Bạch như thế mà.
Đêm nay nói cho cô sao?
****
Lúc Chung Khởi tỉnh đã là bốn giờ chiều, mặt trời đều không nóng bức như giữa trưa nữa, trở nên ôn hòa, cô nhìn xuyên qua màn cửa chỗ khe hở bị gió thổi lên thấy được bầu trời, màu xanh thẳm, từng đóa mây trắng treo lơ lửng.
Thế nhưng tại sao cô lại trên giường? Bạch Lục Châu đâu!
Đầu óc Chung Khởi dần dần tỉnh táo lại, bỗng nhiên ngồi xuống, giường bệnh phát ra tiếng “kẹt kẹt”.
Nghe được âm thanh, giáo y ở bên ngoài đẩy cửa tiến đến, cười vô cùng hòa ái, nói: “Em đã tỉnh?”
“Thầy, tại sao em lại ở chỗ này?” Chung Khởi vẫn có chút mơ mộng, ý của cô là, tại sao cô lại ở trên giường bệnh, Bạch Lục Châu đâu?
Giáo y nói: “A, đừng lo lắng, chỉ là em quá mệt mỏi, thầy nói cho chủ nhiệm của em rồi, không sao.”
“À.” Chung Khởi từ trên giường bước xuống, cuống quít đi giày, cô muốn hỏi Bạch Lục Châu ở đâu, cũng muốn hỏi cô lên giường như thế nào, nhưng rốt cuộc là thẹn thùng, không dám hỏi, nói câu cảm ơn sau đó cuống quít trốn đi.
Trở lại phòng học, trên lớp đang là tiết số học, giáo viên số học cứng nhắc hỏi cô đi đâu, cô cúi đầu, nói phòng y tế, lúc này giáo viên mới cho cô bước vào lớp.
Ánh mắt toàn lớp đều ở trên người cô, cô lúng túng hận không thể chôn mặt xuống, không dám ngẩng đầu, lại không dám nhìn Bạch Lục Châu có ở phòng học hay không.
Trở lại chỗ ngồi, Tạ Đan không ngừng nhìn cô chớp mắt, vừa ngồi vững vàng, Tạ Đan liền thật nhanh cho cô đưa tờ giấy. Bên trên viết: Cậu quá trâu bò, đơn độc ở chung với Bạch Lục Châu, ánh mắt của Pương Nghê hận không thể nuốt sống cậu.
Cô trả lời: Chỉ là trùng hợp.
Tạ Đan: Còn trùng hợp! Mau nói cậu cấu kết với Bạch Lục Châu khi nào! Mình đều nhìn thấy rồi!
Chung Khởi: Cái gì?
Tạ Đan: Giờ giải lao tiết trước mình đi thăm cậu, cậu ngủ như heo, Bạch Lục Châu đắp chăn cho cậu, chậc chậc, ánh mắt kia, hai ngươi không có một chân thì lừa gạt quỷ à!
Chung Khởi kinh hãi, cô là thật không nhớ rõ, Bạch Lục Châu đắp chăn cho cô khi nào? Vậy, là cậu ôm cô lên giường sao? Nghĩ được như vậy, nhịp tim Chung Khởi nhanh đến mức dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng mà.
Tạ Đan lại viết: Cậu ấy còn nói chuyện với mình! Cậu đoán cậu ấy nói cái gì!
Chung Khởi run rẩy viết: Cái gì?
Tạ Đan: Cậu ấy bảo mình đừng quấy rầy cậu đang ngủ. (mặt mỉm cười)
Tạ Đan: Về sau ảnh của Bạch Lục Châu đều cho mình độc nhất vô nhị buôn bán, chúng ta chia năm năm, mình sẽ không so đo chuyện cậu lừa gạt mình nữa. (mỉm cười mặt)
Chung Khởi đương nhiên đều không nghe vào một chữ trong tiết học này, trong nội tâm cô hoảng loạn cực kỳ, nói không vui là giả, nhưng càng nhiều hơn chính là nghi ngờ.
Bạch Lục Châu tại sao phải làm