Edit: Xiaoxi Gua
Ngoại trừ Chung Khởi, tất cả mọi người giật nảy mình.
Chung Khởi phỏng đoán Bạch Lục Châu sẽ đến nơi này, dứt khoát kéo đám người này đi, cô thực sự lười ứng phó với bọn họ, không bằng để Bạch Lục Châu đến trấn áp.
Không ai nghĩ tới có thể đụng phải Bạch Lục Châu ở tầng cao nhất, trong lúc nhất thời đều câm như hến, nhất là Phương Nghê, mặc dù trong lòng cô ta nhất định rằng Bạch Lục Châu chướng mắt Chung Khởi, nhưng vẫn bỡ ngỡ, dù sao cô ta cũng chưa từng thấy Bạch Lục Châu với ai đặc biệt giống như đối với Chung Khởi.
Nhưng cô ta có át chủ bài, Phương Nghê tăng thêm cỗ vũ ở trong lòng cho mình.
Hai tay Bạch Lục Châu cắm ở trong túi đồng phục, nghe thấy tiếng mở cửa, nhíu mày, quay đầu, ánh mắt rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng khi thấy rõ là Chung Khởi, sự không kiên nhẫn đó trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.
Nhưng cậu vẫn giữ tư thế cũ, đứng nghiêm, chỉ có thể thoáng nhìn một bên mặt của cậu.
Chung Khởi nghĩ thầm, cậu còn đang tức giận, dỗ dành đi, tựa như dỗ dành Tiểu Bạch vậy.
“Mình mang cho cậu mì hoành thánh này.” Chung Khởi dẫn đầu đi về phía trước, đi đến sau lưng Bạch Lục Châu, nói: “Còn không ăn sẽ trương hết.”
Bạch Lục Châu quay đầu trở lại, không nhìn Chung Khởi, mà điều này theo Phương Nghê nghĩ, chính là Chung Khởi theo đuổi Bạch Lục Châu, mà Bạch Lục Châu lười nhác nhìn cô, cô ta vừa muốn châm chọc cô, lại ngừng lại.
Bởi vì Bạch Lục Châu ngoan ngoãn dùng tay trái nhận lấy hộp thức ăn kia, tay phải còn thận trọng kéo tay trái Chung Khởi, Phương Nghê trông thấy ngón tay cái của Bạch Lục Châu ma sát trên mu bàn tay tinh tế của Chung Khởi, giống một con sủng vật lấy lòng chủ nhân của mình.
Cho dù Bạch Lục Châu không nói một lời.
Một đám con gái kinh ngạc không biết làm thế nào, nữ sinh phía sau Phương Nghê nhẹ nhàng đụng cô ta, nhỏ giọng nói: “Nghê Nghê, tình huống này là như thế nào, không phải cậu nói Chung Khởi không có quan hệ gì với Bạch Lục Châu sao?” Mấy ngày tin đồn liên quan tới hai người này có thể nói là tràn lan ở Nhất Trung, nhưng cũng không có người đứng ta nói hai người này thật sự có quan hệ thế nào, cho nên bọn họ mới dám đi theo Phương Nghê đến gây sự với Chung Khởi.
Mấy nữ sinh đi theo sau Phương Nghê thấy hướng gió đổi nên đã sớm chạy, Phương Nghê lại ngu ngốc, cũng biết bây giờ không phải là thời cơ tốt để lộ ra lá bài cuối cùng, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói với mấy nữ sinh còn lại: “Đi trước.”
Hết thảy bị Tạ Đan nhìn thấy, giống như vậy, hành động của hai người đứng phía trước cũng nhìn thấy rõ mồn một, cô ấy kinh ngạc cũng không hề ít hơn đám người Phương Nghê.
Không nghĩ tới, Bạch Lục Châu yêu đương là bộ dáng này, nói ra ai con mọe nó tin chứ, Bạch gia đại thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng, hận không thể dính trên người Chung Khởi, những chiêu nũng nịu lấy lòng có thể hạ bút thành văn được, má ơi, không thể nhìn tiếp nữa, giữ mạng quan trọng, thôi chạy trước cho lành!
Giữa trưa ánh nắng khiến tầng cao nhất của trường thành cái lồng hấp, nóng hôi hổi.
Bạch Lục Châu buông Chung Khởi ra, đưa tay đặt trên đỉnh đầu, giúp cô che mặt trời.
Chung Khởi cười, thật ngoan, nhưng vẫn kéo tay cậu xuống, lôi kéo, nói: “Đi thôi, đi phòng học âm nhạc có được hay không, bây giờ hẳn không có người, cậu có thể an tâm ăn uống.”
Bạch Lục Châu tùy ý cô dắt cậu đi, nghe lời vô cùng.
Phòng học âm nhạc đúng là trống rỗng, trong phòng có chút oi bức, Chung Khởi tìm mở máy lạnh ra.
Bạch Lục Châu ngồi nhìn cô làm những chuyện này, giống một đứa bé vừa mở mắt nhìn thế giới, ánh mắt mang theo đơn thuần cùng tò mò.
Chung Khởi đi qua chỗ cậu, kéo lấy ghế ngồi, có thể mặt đối mặt với Bạch Lục Châu, cô biết Bạch Lục Châu nhìn chằm chằm mình, cô cũng không để ý cậu, yên lặng giúp cậu mở nắp đồ ăn ra, lại lấy đôi đũa ra, đưa cho cậu, nói: “Ăn đi.”
Hết thảy đều tự nhiên giống như hai người quen biết nhiều năm, trên thực tế mấy ngày trước hai người mới bắt đầu nói chuyện.
Thế nhưng hai người bọn họ đều không cảm thấy khó chịu, dường như là trời sinh, lại hình như là định mệnh của cuộc đời.
Nhận đũa, Bạch Lục Châu bắt đầu chăm chú ăn mì, từ lúc nãy đến bây giờ một câu cậu cũng không nói, ước chừng là cơn giận còn chưa tan.
Chung Khởi nâng má nhìn Bạch Lục Châu, buồn bực ngán ngẩm nghĩ, người này thích gì ở cô chứ? Cậu nhất định biết bộ mặt thật của cô đi, trước đó mấy ngày