Edit: Xiaoxi Gua
Chung Khởi không biết tại sao chuyện lại phát triển đến nước này, Bạch Lục Châu mang cô tới nhà cậu, nói với cô bảo cô đợi một chút, sau đó liền vào nhà, chờ một lúc, một con mèo từ trong nhà chạy ra, lại là Tiểu Bạch.
Cô ôm nó vào trong ngực, mày nhíu lại thành chữ xuyên (川), không biết Bạch Lục Châu đang giở trò quỷ gì.
“Bạch Lục Châu?” Cô ôm mèo đi vào trong phòng, gian phòng của Bạch Lục Châu rõ ràng theo phong cách lạnh lùng, phù hợp với thẩm mỹ của Chung Khởi, nhưng bây giờ không phải thời gian thảo luận phong cách căn phòng, vấn đề là, Bạch Lục Châu biến mất.
Tiểu Bạch từ khuỷu tay của cô nhảy xuống, sau đó Chung Khởi thấy được một màn mà cả đời này cô không bao giờ quên được.
Cô trơ mắt nhìn Tiểu Bạch biến thành Bạch Lục Châu.
Tâm lý cường đại như cô, cũng khiếp sợ nói không ra lời, Bạch Lục Châu tiến lên, dắt tay của cô, để cô ngồi trên giường, lẳng lặng theo cô, cho cô thời gian bình tĩnh.
Thật lâu, Chung Khởi mới nhìn Bạch Lục Châu, lắp bắp hỏi: “Bạch Lục Châu cậu. . . à yêu tinh mèo?”
Bạch Lục Châu liền đoán được cô sẽ như vậy nghĩ, cậu hiếm khi trông thấy bộ dáng ngu ngơ này của Chung Khởi, đáng yêu vô cùng, cậu đưa tay sờ mặt cô, nói: “Không phải.”
Chung Khởi nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
“Cái đêm được cậu nhặ về, tôi cùng người trong nhà xảy ra tranh chấp, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị mèo hoang cào tổn thương, ngủ một hồi tỉnh lại liền biến thành Tiểu Bạch, tôi. . . khi đó cũng hù dọa, vội vàng chạy ra cửa, kết quả được cậu nhặt được.” Bạch Lục Châu nhìn biểu cảm của Chung Khởi, xác định cô không có có biểu cảm căm ghét mới nói tiếp: “Hai ngày trước thời gian tôi biến thành mèo rất cố định, chính là mười giờ tối đến sáu giờ sáng hôm sau, mấy ngày nay tôi phát hiện ta có thể tự do biến hóa.”
Chung Khởi a một tiếng, trách không được, trách không được Tiểu Bạch luôn luôn khuya mới về nhà, buổi sáng lại sớm đi ra ngoài, thì ra là nguyên nhân như vậy, nhưng là, trước đó có phải tắm rửa cuàng Tiểu Bạch không? !
Bỗng nhiên đứng lên, lúc này khuôn mặt Chung Khởi đỏ lên ngượng ngùng, “Vậy. . . vậy trước đó không phải. . .” Cô không biết hỏi thế nào.
“Cái gì?” Bạch Lục Châu hỏi.
“Không có gì!” Chung Khởi thật nhanh ngăn cậu: “Không có gì, cậu đừng hỏi nữa.”
Bạch Lục Châu có chút kịp phản ứng, nghĩ đến những cảnh tượng kia, thân thể trắng sữa của Chung Khởi, vòng một như trái mật đào, lỗ tai cậu trong nháy mắt đỏ lên.
Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút xấu hổ.
Vẫn là Chung Khởi đánh phá vỡ cảnh yên lặng này trước: “Vấn đề này còn có người khác biết sao?” Cô hỏi chính sự.
“Không có.” Bạch Lục Châu lắc đầu.
“Muốn đi bệnh viện hay không?” Cô hỏi.
Bạch Lục Châu vẫn lắc đầu, Chung Khởi cũng hiểu rõ, chuyện này nói ra ngoài, Bạch Lục Châu tám phần sẽ bị xem như bệnh tâm thần rồi bị bắt vào bệnh viện.
“Không sao.” Chung Khởi thử an ủi cậu, sờ sờ tóc của cậu nói: “Như vậy cũng thật đáng yêu.”
Đôi mắt Bạch Lục Châu trong nháy mắt sáng lên, ánh mắt kia, cùng Tiểu Bạch giống nhau như đúc, Chung Khởi cười khẽ, cô nhớ kỹ mấy ngày trước cô còn cảm thấy con mắt hai người bọn họ giống nhau, ai có thể ngờ tới thật sự là cậu.
“Đêm nay, muốn cùng mình về nhà hay không?” Chung Khởi hỏi cậu: “Ừm, Tiểu Bạch?”
Chung Khởi ôm mèo trở về nhà, ba Chung mẹ Chung hiếm khi đều ở nhà, hai vợ chồng nằm trên ghế sa lon xem tivi, nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu.
Mẹ Chung hiếu kỳ nói: “Tiểu Bạch lại cùng con trở về vậy?”
“Gặp trong hoa viên.” Chung Khởi nói láo không làm bản nháp, ôm Tiểu Bạch không buông tay, chật vật đổi dép lê.
Ba Chung cười nói: “Khuê nữ thật sự thích meo meo, đổi giày đều không buông tay.”
“Cha, nó gọi là Tiểu Bạch!” Chung Khởi bất đắc dĩ, ba cô đều gọi tất cả mèo là meo meo, nói thế nào cũng không đổi được.
“Giống nhau, giống nhau thôi.” Ba Chung cười ha ha.
“Được rồi, kêu la cái