Cảm thấy có gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng, bà chưa kịp định hình thì một bên tay áo bà giậc giậc, nhìn qua thấy Gia Minh đang chắp hai tay làm bộ mặt cầu xin. Quay đầu nhìn mọi người còn lại trên bàn, trừ hai con người kia ra, ai cũng tỏ ra bộ mặt cầu khẩn, xong chỉ về hai vị kia. Nhìn hai con người đang đấu mắt trước mặt, bà dỡ khóc dỡ cười. Bà tới đây là muốn được ăn ngon mà, đúng là trời đánh tránh bữa ăn.
\- Được rồi, Long Nhi, con hơi quá đáng đó. Ta tới đây là khách, nên phải biết thời thế.
Nghe mẫu thân mình nói như vậy, Hạo Khiêm miễn cưỡng ngồi xuống ghế.
\- Được rồi ăn thôi, ta đói lắm rồi.
Chỉ chờ có thế ai nấy cũng đều trở lại trạng thái vui vẻ cầm đũa ăn. Liên Thành cũng chả buồn nói lại, cậu im lặng ăn phần mình.
\- Gia Minh, hình như ngươi rất thích ăn gà thì phải.
\- Đúng rồi à. Ta thích nhất là gà nha. Nhất là gà do Liên Nhi làm.
Nghe Tống Lam và Gia Minh nhắc tới gà, bảy con người còn lại trên bàn ăn ai cũng bị sặc. Lý do ai cũng biết rồi, còn về thái hậu thì đương nhiên do con trai cưng kể lại rồi.
\- Vậy sao ? Hằng gì.
\- Có vấn đề gì sao ? Sao huynh hỏi ta như vậy.
Gia Minh tay cầm đùi gà miệng thì nhai nhưng vẫn hỏi lại y.
\- Có vấn đề người ta mới hỏi đó.
\- Vấn đề gì mới được, sao ai cũng ấp úng thế.
\- Đệ còn nhớ lần trước đệ uống say, xong làm gì không.
Lần này Hàn Phong cư nhiên chỗ đông người nhắc tới vấn đề đó, Gia Minh khó chịu nhìn y.
\- Huynh không nhắc không được sao.
\- Không được.
Lần này là Từ Hinh cũng góp vui chọc Gia Minh nhà ta đổ quạu.
\- Tới ngươi cũng biết chuyện này.
\- Gia Mimh, ngươi ồn quá đó. Thực sự ngươi muốn biết vị cô nương nhà lành bị ngươi cưỡng hôn kia là ai không.
\- Liên Nhi, hôm nay huynh nói rõ cho ta biết đi. Sao chuyện này mấy người kia cũng biết.
\- Vị cô nương mà ngươi cưỡng hôn, ôm ôm kia không ai khác là người ngồi bên ngươi đó. Ca ca đùi gà ngươi đều mong ước đó
\- Liên Thành, huynh nói gì cơ. Tống Lam á. Không thể.....
Nhìn thấy Liên Thành vừa ăn vừa gậc đầu, rồi nhìn phản ứng của maya vị trên bàn. Xem ra lần này y tiêu thật rồi, nụ hôn đầu trao cho người không quen biết đã đành, đằng này là là nam nhân.
\- Đệ no rồi, đệ về phòng trước đây. Mọi người cứ tiếp tục đi
Dứt lời Gia Minh định đánh bài chuồn nhưng Liên Thành nhanh hơn y một bước
\- Tiểu Liên nhắc lại điều thứ 3 ta từng nói.
\- Dám làm thì dám nhận, không được tránh né. Phải giải quyết xong mọi chuyện đi đâu thì đi.
Giq Minh mới bước được hai bước nghe Tiểu Liên nói xong, quay qua cậu cười hì hì, tiếng lại bàn ăn ngồi xuống.
\- Ta chợt nhận ra ta ăn chưa no lắm.
Gia Minh nhìn lại phía Liên Thành thấy y đang nhướng mày nhìn mình, y giật mình quay sang Tống Lam giọng lí nhí.
\- Tống Lam, huynh cho ta xin lỗi chuyện khi trước nha. Thật ra ta không cố ý đâu, lúc đó ta say quá, tưởng huynh là ca ca đùi gà ta vẫn hay mơ nên mới cắn huynh. Dù gì ta cũng bị lỗ mất nụ hôn đầu mà, coi như huề đi. Ta xin lỗi.
Gia Minh nhắm chặt mắt cuối người xin lỗi Tống Lam, nhưng thứ y nhận lại là sự im lặng. Ngước mặt lên nhìn mọi người, ai cũng đang nhìn y chằm chằm rồi phá