Sau câu nói nói của LIÊN THÀNH là một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người ai cũng đều giật mình. Họ cứ nghĩ ban ngày ban mặt ai lại đi đốt pháo hao giờ này, lại thêm một tiếng đùng nữa. Cậu cười cười rồi chạy ra ngoài, đạp mạnh chân xuống đất dừng lực phi thẳng lên một cây trụ to phía ngoài.
Thấy cậu đột nhiên chạy đi, hắn cùng mọi người cũng đuổi theo, ra đến nơi thì thấy cậu đang đứng trên trụ cao tay chắp ra phía sau mặt hướng về nơi phát ra tiếng nổ.
\- Nơi cháy không phải là Uyển cung sao?
\- Đúng đúng là Uyển cung rồi....
Tiếng xầm xì bắt đầu vang lên, đám khói kia càng lúc càng lớn cuộn đen lao thẳng lên bầu trời. Hắn nhìn cậu khuôn mặt đen lại, dùng lực bay lên cây trụ đối diện.
\- LIÊN THÀNH ngươi đã giết người còn phá nát Uyển cung, gan ngươi lớn lắm.
\- Ta chỉ bồi nó theo cho Lục phi thôi.
\- Ngươi rốt cuộc có phải là LIÊN THÀNH, y mà ta biết không bao giờ làm mấy chuyện này.
\- Ta là LIÊN THÀNH của bây giờ, còn LIÊN THÀNH mà ngươi biết đã chết từ khi bị LỤC ÁI HÂN cho người đẩy xuống núi rồi. Y đã chết ngay lúc mà ngươi bỏ mặt y nằm trên đất lạnh, y đã chết khi bị ả cho y mũi tên độc. Y đã chết khi ngươi cho tên khốn họ Trạch kia chà đạp y, y cũng đã chết khi ngươi ra quyết định lấy mắt y cho ả.
\-.......
Hắn im lặng không nói gì cả, chỉ trầm ngâm đứng đó. Bỗng phía bên mái nhà đối diện chỗ hành lễ có tiếng la thảm thiết. Vừa nghe thì cũng nhận ra đó là tiếng của ai, hắn quay người qua đúng như hắn nghĩ nhưng điều hắn bất ngờ là người này không còn hình dạng gì nữa. Mặt mày đều bầm dập, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, cơ thể không ngừng run rẩy. Quan trọng hơn là y đang bị giữ bởi người của cậu, người đó không ai khác là HÀN PHONG.
\- Ngươi mau thả hắn ra, ngươi biết hắn là ai không hả.
\- Biết, biết rõ là khác. Hắn không phải là tên khốn họ Trạch kia sao, chậc, đám người kia ra tay mạnh thật.
\- Tên khốn mau thả con trai ta ra, ngươi đã làm gì nó để nó ra nông nổi này?
Cậu nghe có tiếng người chửi mình phía dưới thì đảo mắt nhìn, thì ra là TRẠCH ÂN cha của tên vô lại này. Cậu cười lớn đưa tay vuốt lấy mấy sợ tóc trước mặt, quay qua tên họ Trạch kia nói.
\- Hắn ra nông nổi này á, đơn giản thôi, ta chỉ cho hắn uống bích hương thảo sau đó tìm vài tên cao to lực lưỡng đến chăm sóc hắn. À mà ta còn tặng khuyến mãi hắn một loại trầm hương đặc biệt do chính tay ta điều chế. Nhưng ta lại không ngờ đám đó lại nặng tay đến như vậy.
\- Ngươi đi quá giới hạn rồi đó, mau dừng lại cho trẫm.
"Đùng....đùng...."
Lần này vẫn là tiếng nổ đó, nhưng nó ở hướng khác là hướng Ẩn cung.
\- Nhanh cho người đi dập lửa, đừng để nó cháy lang sang khu khác.
TỐNG LAM lớn tiếng ra lệnh cho táp đứng đó nhanh chóng đi dập lửa. Câu chưa nói hết thì GIA MINH không biết từ đâu xuất hiện đứng bên người cậu cười lớn.
\- Vô ích thôi.
\- Báo..... Đám cháy quá lớn không thể tiếp cận được vì khi mới lại gần có mùi cay nồng khó ngửi sộc thẳng vào mũi. Nó làm cho mọi người đều cay mắt không thể tiếp cận gần.
TỐNG LAM sao khi nghe tên lính báo xong thì đen mặt nhìn y.
\- GIA MINH? cả ngươi cùng hắn làm ra loại chuyện này.
\- TỐNG LAM, loại chuyện mà ngươi nói ta chỉ thay trời trả lại thôi.
\- Ngươi không biết đạo lý là gì à, lại cùng tên này làm chuyện ngu xuẩn, rốt cuộc ngươi đã làm gì.
\- Ai ngu xuẩn, ai là người không biết đạo lý thì ngươi không phải rõ lắm sao thừa tướng. Ta chỉ thêm một số lượng nhất định bột ớt với tiêu bột trộn đều với thuốc nổ thôi. Còn ngươi đã là "hai chân thì làm ơn đừng nói chuyện theo kiểu bốn cẳng" nữa được không.
TỐNG LAM tức giận một kiếm lao về phía GIA MINH nhưng tiếc thay cho y chưa lên được đến nơi đã bị ám khí của LIÊN THÀNH đánh bậc ra lại, lùi về sao mấy bước mới dừng hẳn.
\- HẠO KHIÊM, cũng như