Tại Bắc Quốc.
\- Ngươi nói sao, NGỤY LIÊN THÀNH và đám người của y đang ở Nam Quốc sao ?
\- Vâng, chính người của thần thấy họ trong hoàng cung Nam Quốc.
\- LIÊN THÀNH, rốt cuộc thì ta cũng tìm được ngươi. Không ngờ ngươi lại chạy đi cầu nam nhân khác, sủng nam vẫn mãi là sủng nam.
Bàn tay hắn siếc chặt, mắt hằng lên mấy tia máu trông rất hung dữ. Kể từ hôm đó, sau khi lo hậu sự cho LỤC ÁI HÂN xong thì hắn đã lập tức cho người lên đường tìm tung tích cậu. Thứ hắn không ngờ, cậu lại đang ở bên tên hoàng đế Nam Quốc kia vui vẻ. Mà kẻ đó lại là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
\- TỐNG LAM, mọi chuyện trẫm căng dặn, ngươi là tới đâu rồi.
\- Đã sắp xếp ổn thỏa thưa hoàng thượng.
\- Tốt. Lệnh cho TỪ HINH tướng quân tăng cường luyện tập. Ta sẽ mượn cớ này tiêu diệt luôn một thể, NGÔ THIỄN là do ngươi lúc nào cũng đối đầu với ta. Vậy nên đừng trách ta.
TỪ HINH im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, y thắc mắc hắn đồng ý hôn sự với ngũ công chúa là vì hắn thực sự yêu nàng hay lại dùng nàng làm quân cờ tiếp theo để đạt được mục đích của hắn của hắn.
\- Hoàng thượng, vậy việc tiến hành hôn lễ vẫn tiếp tục phải không?
\- Đương nhiên là phải tiếp tục rồi, vì nàng ấy nằm trong kế hoạch của ta. Ta chấp nhận cưới nàng ấy, thì phụ thân của nàng sẽ cắt hai thành phía nam sáp nhập vào ta.
\- Chuyện này là người ép buộc ?
\- Cứ cho là vậy đi, ta sẽ kiến tên đó sống không bằng chết vì dám kinh thường ta.
Hắ đã dùng thế lực của mình, ép nước Tự Tuyền vào thế khó, bắt buộc vua nước đó phải chia hai thành phía Nam cho hắn. Người đó lúc đầu thà chết không đồng ý, sau đó hắn ngỏ ý cưới ngũ công chúa của người đó về làm hậu nên mọi chuyện mới đạt được điều hắn muốn.
Tại Nam Quốc.
NGÔ THIỄN, NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN hiện đang ở trong thư phong của anh bàn chuyện. Cái chuyện vua Bắc Quốc đang rèn binh khí, tăng cường tập luyện quân sĩ anh cũng đã được thông báo.
Chuyện anh không thể nào ngờ tới là vua Tự Tuyền lại dâng không hai thành phía nam cho hắn. Chưa nói hai thành này cũng là hai thành nằm kề biên giới giữa Tự Tuyền và Nam Quốc. Nó cách nhau chỉ bằng một con sông lớn, và một thung lũng thôi.
Điều đặt biệt, hắn lại ngang nhiên gởi thiệp mời đại hỉ của y cho anh. Anh biết đây chỉ là cái cớ, nếu như anh đi lần này sẽ lành ít dữ nhiều. Không chỉ có anh mà cả nước Nam Quốc này nữa.
\- Huy động tất cả tướng sĩ tăng cường giám sát tập luyện, mở kho vũ khí, cả kho lương thực cho để củng cố quân lính.
\- Vâng, nhưng đại ca, nhị ca, đệ có một vấn đề không hiểu.
\- Chuyện gì ?
\- Mọi người nhìn xem, vì sao hắn lại cho binh sĩ tập luyện ở ngay tại một trong hai thành. Còn một thành thì y chỉ để lính canh không có động tĩnh.
\- Tam đệ nói đúng, ta cũng thấy rất lạ hay bên trong chỗ này hắn còn có ý gì khác.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ tam đệ chỉ trên bảm đồ, điểm này anh cũng không rõ. Dụng ý của hắn anh chưa nhìn ra được, anh chỉ biết lần này đây chắc chắn là trận đại chiến giữ anh và hắn.
NGÔ LÃNG như nhớ gì đó, nhìn anh nghiêm nghị hỏi.
\- Vậy đại ca, huynh định sao ? Về cái vụ thiệp mời.
\- Ta đang tính, ta cũng chưa biết sao. Dù gì thời gian vẫn còn một tháng nữa, đến khi đó quyết định vẫn còn kịp. Mà chuyện này ta nghĩ không nên nói cho đám người LIÊN THÀNH biết đâu. Vì họ cũng chỉ là con cờ bị