Cả bốn người nghe NGÔ LÃNG nói xong mặt ai cũng biến sắc, TIỂU LIÊN đưa đôi mắt rưng rưng lệ nhìn họ, giọng cô run run nói không thành tiếng.
\- Chuyện này...là do muội bất cẩn, có cách nào giải quyết không nhị vương gia ?
\- Ta e là không, vì thuốc này ta đang nguyên cứu nên cũng không biết được ba người họ sẽ ra sao với lại một phần họ lại là nam nhân nữa.
\- Muội...muội....
TIỂU LIÊN như đứng không vững, lệ cũng đã rơi rồi, TIỂU TÂM nhanh chóng đỡ lấy cô ra sức an ủi.
\- Không sao đâu, chuyện nàu không thể trách muội được.
\- Nhưng....
\- TIỂU TÂM nói đúng, là do ta quên không bảo với hai người rằng không được đụng vào nồi thuốc đó.
NGÔ THIỄN nãy giờ im lặng như đang suy nghĩ gì đó, bất giác anh hắc giọng một cái rồi nói với họ.
\- Tạm thời chuyện này không nên nói cho ba người biết, âm thầm theo dõi họ là được, còn NGÔ LÃNG đệ tiếp tục nguyên cứu cái thuốc đó để lỡ có chuyện gì thì còn ứng phó kịp.
\- Cũng đành vậy thôi, giờ đệ quay lại phòng GIA MINH xem y ra sao, TIỂU TÂM hai muội đi chuẩn bị ít thức ăn, tối nay ba người chúng ta sẽ ở lại đây.
TIỂU TÂM, TIỂU LIÊNnhanh chóng lấy lại tinh thần đi gọi người chuẩn bị đồ ăn, còn ba người thì tiếng về ba phòng khác nhau, nơi đó có người mà họ yêu đang nằm say giấc.
Hầu như họ đã thức suất đêm để canh cho ba người cậu, đến gần sáng cũng lịm đi vì mệt. Đến sâng hôm sau, trong căn phòng của cậu.
Cậu nhíu mày tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, đưa tay lên đánh đánh vào đầu hòng dịu đi sự đau nhức kia, cậu từ từ ngồi dậy.
Bây giờ cậu mới để ý, bên mép giường đang có một người đang nằm, cậu bất giác mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa đầu anh.
Vì đang ngủ mà bị làm phiền, anh khó chịu mở mắt ngồi thẳng dậy. Đập vào mắt anh là một người đang ngồi nhìn anh cười nhẹ. Anh đứng dậy, chòm người đến ôm chặc lấy cậu mà hỏi.
\- LIÊN THÀNH ngươi tỉnh rồi đúng không, còn thấy khó chịu ở đâu không, ngươi đói không, hay ta đi gọi NGÔ LÃNG cho ngươi nha.
\- Thả ta ra, khó thở quá, còn nữa huynh hỏi từ từ thôi còn để ta trả lời nữa.
\- Ngươi biết ngươi làm ta lo lắm biết không, ngươi cứ sốt mê mang như vậy, ta thực sự rất sót.
\- Sót nhiều không ?
\- Nhiều.
\- A DI đâu, ta nhớ A DI rồi.
Anh đang ôm cậu thì nghe trong lời nói đó có gì đó không đúng. Anh từ từ buông tay ra, gượng cười nhìn cậu.
\- A DI nào, sao ta không biết.
\- Giả điếc với ta hay sao, A DI xinh đẹp dung mạo ngất trời, một hai muốn lên làm thiên hậu dù tài mọn sức hèn không nhớ sao ?
Mồ hôi hột trên tráng anh đã chảy dài rồi, chuyện gì cậu không nhớ lại nhớ chuyện này cơ chứ. Đã vậy cậu còn nhớ rất dai và thù rất lâu nữa chứ.
\- Ta thực sự không nhớ là có người tên A DI mà.
\- Hừ. Không nhớ hết thật hay sao hay là do nhiều người quá nên tạm thời chưa nhớ ra ?
Đến đây thì anh đã không thể nào có thể chống chế cho hành động lúc trước của mình nữa. Anh đành bày ra bộ mặt như hối lỗi nhìn cậu.
\- Ta xin lỗi ta sai rồi, sẽ không có lần sau nữa.
\- Còn lần sau ? Huynh mà dám còn lần sau xem ta có ngũ mã phanh thay hai người cùng một lúc không ?
\- Ta biết lỗi rồi, ta sai rồi, đừng giận ta nữa.
\- Ta không thèm giận huynh, đường đường là vua một nước lại đi làm mấy trò trẻ con đó chỉ cốt để cho ta về. Đúng là ấu trĩ.
Cậu ngồi khoanh tay trên giường không thèm nhìn anh, cho dù anh có làm cách gì đi chăng nữa. Bỗng có tiếng ''ọc...ọc...ọc....'' phát ra từ người cậu, a bậc cười rồi xoa lấy đầu cậu.
\- Đói rồi phải không, ta cho người mang đồ ăn lên cho ngươi nha.
\- Không cần, ta có chân tự đi được.
Nói rồi, cậu đùng đùng bước xuống giường, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, mặc kệ anh cứ lẽo đão theo sát bên cạnh lãi nhãi.
Ra đến nơi, LIÊN THÀNH nhìn trên bàn một bàn thì nhanh chóng đi lại ngồi xuống bàn mà cầm đũa ăn nhon lành.
\- PHONG Ca và GIA MINH hai người đó đã tỉnh chưa ?
\- Ta cũng không biết.
\- Chắc không chết được đâu, ăn xong rồi đến hai ngưòi