LIÊN THÀNH từ khi trên núi về thì đã bơ luôn anh, không thèm để ý đến anh dù chỉ một chút. Anh dở khóc dở cười lúc nào cũng phải chạy theo năn nỉ xin lỗi nhưng hầu như chúng đều vô dụng.
\- LIÊN THÀNH à, ta xin lỗi mà, là do lúc đó ta không kiềm chế được mình. Ngươi muốn chửi muốn đánh ta cũng được nhưng xin ngươi đừng bơ ta mà.
\- Huynh là một tên khốn, sẽ không có lần sau cho huynh nữa. Bây giời thì cút.
\- LIÊN THÀNH.
''RẦM''
Đây là lần thứ n cánh cửa đó đóng lại một cách mạnh bạo, đã hai tuần kể từ lần đó anh phải dọn hẳn qua bên thư phòng để ở. Vì bị cậu đuổi ra khỏi phòng không thương tiết, còn lý do sau đuổi chắc hẳn chỉ có anh mới biết.
Vì tâm trạng của cậu không tốt, thành ra tâm trạng của anh cũng bất ổn. Mấy hôm nay lên thượng triều, anh hay nổi giận vô cớ, nếu không nổi giận thì lại tìm đủ cớ bắt tất cả chịu phạt.
Họ đã chạy đến cầu cứu hai vị vương gia nhưng hai người họ cũng đành bất lực vì chính họ cũng không thoát khỏi tầm nhắm của anh.
Như nhớ ra chuyện gì đó, NGÔ LÃNG nhìn họ rồi không biết thì thầm to nhỏ gì đó. Mà hôm sau trên triều bây giờ chỉ có một nửa quan lại lên triều còn lại thì không thấy tăm hơi. NGÔ THIỄN nhìn thấy cảnh này thì rất tức giận và cho người đi gọi tất cả đến để cùng chịu phạt.
Bên Hoàng Ninh cung, hiện bên ngoài phòng LIÊN THÀNH có rất nhiều quan tướng đang quỳ trước cầu cứu cậu.
Nhưng do không hiểu vì sao mấy hôm nay cơ thể cậu rất mệt, khó chịu và lại bù ngủ nên xuất ngày cậu chỉ nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Nghe tiếng ồn ào ngoài sân khiến cậu khó chịu nên đã miễn cưỡng ngồi dậy, khoác đại một cái áo gần đó mở của bước ra.
Vừa đưa ánh mắt về phía phát ra tiếng ồn, cậu phải giật mình lùi về mấy bước đưa tay vuốt ngực mình.
\- Ui mẹ ơi. Các người sáng sớm đến trước phòng ta làm gì mà đông vậy ?
\- Độc vương mong người mau đến cứu chúng thần.
\- Bộ triều xảy ra chuyện gì sao ?
\- Không phải triều mà là hoàng thượng, đã hơn một tuần nay ngày nào chúng thần cũng phải hầu triều dù không có việc cũng phải lên.
\- Ở đâu lại có chuyện đó, hoàng thượng sao lại vô lý như thế được.
Một người đang quỳ nghe cậu hỏi vậy thì cũng nhanh chóng lên tiếng trả lời cậu.
\- Có đấy thưa độc vương, hoàng thượng hôm qua chúng thần có người chỉ vì ho nhẹ một tiếng ấy vậy mà tất cả chúng thần phải đi lau dọn cả chính sảnh không còn hạt bụi không thì đi đếm bật thang phía bên ngoài xem có bao nhiêu bậc.
LIÊN THÀNH nhíu mày, NGÔ THIỄN này lại đem chuyện tư của anh và cậu mà đem truốt lên đầu họ để xả giận. Cậu không để họ nói, quay vào trực tiếp cầm thanh hắc kiếm của mình đến hỏi tội hoàng thượng, mặc kệ y phục vẫn chưa thay, tóc vẫn chưa chãi.
\- Đi. Độc vương ta sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi.
Đám người đó nghe được câu đó của cậu thì vui không siết, cũng nhanh chân đứng lên đi theo sao cậu đến chính điện.
Tại chính điện, mọi người thở cũng không dám thở, chỉ cần có một tiếng động thì tất cả lại phải chịu phạt vô cớ. Đến lúc họ dường như không chịu được được nữa thì bên ngoài một tiếng động rất lớn phát ra khiến ai cũng phải giật mình.
\- Tên nào dám gây sự bên ngoài, mang đi chém đầu hết cho ta.
\- Đến cả độc vương ta hoàng thượng cũng muốn chém ?
NGÔ THIỄN giật mình, đứng dậy nhìn ra phía ngoài cửa, đúng thật anh không nghe lầm đó chính là độc vương của anh.
\- Ta nào giám.
\- Không giám ? Vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây ?
\- Ta chỉ đang họp triều như thường ngày thôi. Có gì lạ đâu cơ chứ.
Càng nghe anh chống chế, máu nóng trong người cậu lại nổi lên, không giữ được bình tĩnh. Cậu đi nhanh đến chỗ anh đưa tay nắm lại thành quyền và sau đó họ chỉ kịp nghe một tiếng ''bụp''.
Nhìn lên họ thấy hoàng thượng đang ôm bụng quỳ dưới sàn nhà, còn độc vương đã an vị trên ngai nhìn hoàng thượng rồi nhìn xuống phía dưới họ.
\- Độc vương ta xin lỗi vì mấy ngày qua hoàng thượng có chút cư sử không đúng với tất cả mọi người.
\- Đa ta độc vương.
Cậu mỉm cười rồi nhìn lại chỗ nhị vương gia từ từ lên tiếng.
\- Nhị vương gia, thay ta hãy chuẩn bị ngay một buổi tiệc mời mọi người, ta muốn chuộc lỗi thay hoàng thượng.
\- Thần tuân chỉ.
Mọi người nhìn nhau rồi nhìn lên cậu gật đầu thay lời đa tạ, bàn được mang đến, họ chọn cho mình một vị trí phù hợp thở phào nhẹ nhàng. Một lúc sau đồ ăn cũng được mang lên.
Bây giờ, NGÔ THIỄN đã nói cười vui vẻ bên cậu, anh cầm trên tay mình ly rượu nâng ly cùng cậu tạ lỗi với họ trong mấy ngày qua.
Đang vui vẻ ăn uống, bỗng các cung nữ dâng lên chỗ cậu là món cá