Đồng tử anh co lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh dày đặc.
Nhanh chóng bước tới.
"Chát ——"
Ngay giây tiếp theo, âm thanh thanh thúy vang lên.
Tô Yên bị đánh đến nghiêng đầu, cô liếm khóe môi bị răng đập vào tràn ngập mùi máu.
Cười như không cười cong môi.
"Trời ạ ——"
"Ôn Ngọc cô đang làm gì?"
Vương Sùng chưa rời đi, vừa mới đi xem ông bạn cũ ở đoàn phim bên cạnh, mới trở về liền nhìn thấy một đám người vây quanh Ôn Ngọc với Tô Yên.
Mà cái tát kia của Ôn Ngọc, khó khăn lắm mới hạ xuống.
"Không sao chứ?"
Đầu lưỡi của Tô Yên xẹt qua khóe môi, cằm đột nhiên bị nâng lên.
Đầu ngón tay Tạ Phỉ nóng bỏng, bởi vì dựa gần, hơi thở mát lạnh tỏa ra trên người anh bao phủ sang.
"Có đau không?"
Ngay cả Tạ Phỉ cũng không chú ý tới, ngữ khí của mình lại mang theo đau lòng.
Anh rũ mắt, cẩn thận nhìn sườn mặt nhanh chóng sưng lên của Tô Yên, phía trên hiện rõ dấu năm ngón tay.
"Tôi..."
Ôn Ngọc lấy lại tinh thần tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi.
Cô ta nhìn xung quanh, không biết khi nào đã có người chen qua, phải đến mười mấy người.
"Không phải... Tôi không cố ý..."
Ôn Ngọc hoảng loạn xua tay, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau.
Đặng Văn cúi đầu, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống đất.
Lần này xong rồi, dù có muốn giấu, cũng không giấu được ——
"Vậy cô nói xem, Tô Yên chọc đến cô như nào? Nhớ lại từ ngày đầu tiên vào đoàn phim, không phải cô cứ liên tục nhằm vào cô ấy sao?"
"Đúng vậy, cô Tô thật sự là một người rất tốt, thường xuyên mời mọi người ăn đồ ăn, tính cách vô cùng dịu dàng."
Những người còn lại mồm năm miệng mười sôi nổi bàn tán, vây quanh Ôn Ngọc, cho dù cô ta muốn chạy cũng không chạy được.
"Không sao, không sao."
Trong lòng Tạ Phỉ khó chịu, anh thầm hận bản thân sao không ra sớm hơn vài giây? Nếu ra sớm hơn một chút đã giống như lần trước, ngăn cản cú tát này xảy ra.
Tô Yên ngã trong lồng ngực dày rộng, cô ngẩn người, ngay sau đó cái mũi chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống.
Quần áo mùa hè rất mỏng, sống lưng Tạ Phỉ cứng đờ.
Cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt thấm vào áo sơmi của anh.
Thế nhưng lại nóng rát khiến hô hấp anh khó