Tô Yên chờ đợi lúc này, cô đẩy Tạ Phỉ ra một phen, lùi lại một bước.
Lúc Ôn Ngọc chưa kịp phản ứng lại, cô hung hăng giơ tay, cho cô ta một cái tát.
Càng dùng sức, cũng càng tàn nhẫn hơn so với Ôn Ngọc.
Chơi tâm cơ, Tô Yên là tay già đời trong đó. Cũng biết, làm thế nào có thể khiến người ta càng đau, lại không có phản ứng quá lớn.
Ít nhất, sẽ không giống cô bây giờ, sườn mặt sưng như cái bánh bao.
"A!"
Tất cả mọi người hoảng sợ trước hành động của Tô Yên.
【04: Ký chủ đại nhân ——】
Nếu đã bán thảm (*), làm như vậy, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
(*) Bán thảm: tỏ vẻ đáng thương, làm người bị hại.
Tô Yên dùng đầu lưỡi chọc chọc thịt mềm bên má, cười như không cười: 【 Thu điểm lợi tức trước! 】
Cô vừa cười vừa rơi lệ, rõ ràng khuôn mặt nhỏ sưng đỏ không thể nhìn được, nhìn cô cười trong đôi mắt lại mang theo nước mắt như thế, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Tôi kích cô cái gì? Cô dám nói cho mọi người không? Là tôi chủ động ngăn cô lại ư? Vai diễn là tôi cướp của cô à? Có kết cục như bây giờ, chẳng lẽ không phải do cô rõ ràng có cơ hội tốt như vậy, nhưng trước nay không chịu quý trọng ư?"
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì nhằm vào cô. Đóng phim NG nhiều lần là cô, người có trạng thái không tốt, không chịu tới đoàn phim cũng là cô, từ đầu tới đuôi, có người ép cô sao?"
Ôn Ngọc há miệng thở dốc, bị Tô Yên nói đến sắc mặt đỏ bừng.
Tô Yên tới gần từng bước một, giọng nói lạnh lẽo, cô lau nước mắt.
"Cô có biết mấy năm nay tôi sống như thế nào không? Mơ màng hồ đồ, sống không bằng chết. Có vô số lần, tôi đều nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời hoang đường này cho rồi!"
"Nhưng dựa vào đâu? Người hại tôi còn chưa chịu báo ứng, tôi chết rồi, cũng phải bò từ trong địa ngục ra !"
Trong mắt cô phát ra hận ý vô hạn, nực cười nói: "Cô nói xem có kỳ lạ không, từ khi tôi xuất đạo đến nay, ngay cả một người bạn trai tôi cũng chưa từng có, lại vô cớ sinh ra nhiều ảnh nóng như vậy, nhìn gương mặt trên ảnh kia, có đôi khi tôi còn hoài nghi, chẳng lẽ những thứ đó là lúc tôi mộng du làm sao?"
"Cái gì?!"
"Trời ạ, cô Tô