Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh


trước sau

"Anh —— có ý gì?"

Ôn Ngọc lệch về phía dưới, không thể tưởng tượng nhìn chăm chú Tạ Phỉ.

Ánh mắt anh tối tăm, lông mi buông xuống.

Lấy tư thế bảo hộ, hư hư đỡ đầu vai của Tô Yên, che chở cô ở phía sau người.

Cái gì mà cấm dục? Cái gì mà không gần nữ sắc?

Vào giây phút này, Ôn Ngọc thấy, tất cả đều là chê cười!

"Ý của tôi là, từ giờ trở đi, Tô Yên, chính là nghệ sĩ ký hợp đồng với truyền thông Nghi Nhân."

Tạ Phỉ rũ mắt, gập ngón tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ vào gò má của Tô Yên.

Cảm giác nóng bỏng trong tay làm cho người ta sợ hãi.

"Có liên quan với việc xúc phạm danh dự của Tô Yên, chuyện này, tôi sẽ truy cứu đến cùng, hi vọng cô biết rõ!"

"Đi thôi."

Tạ Phỉ kéo Tô Yên, giữa mày cất giấu một tia tàn khốc, âm thanh ép tới cực thấp.

Mọi người vội vàng tự giác nhường ra một con đường cho họ.

"Tạ, Tạ Phỉ dựa vào đâu chứ?" Nhìn Tô Yên được Tạ Phỉ đưa đi, đôi môi Ôn Ngọc hơi mở ra, ngơ ngác lẩm bẩm.

"Ngại quá, anh tôi hơi khiêm tốn, cho nên người ngoài không biết anh ấy là cổ đông lớn nhất của truyền thông Nghi Nhân, thật là tội lỗi tội lỗi."

Trần An cười tủm tỉm nói, mặt lộ vẻ trào phúng.

Ngữ khí nhẹ nhàng chắp tay bốn phía, bày ra tư thế mọi việc đều thương lượng được: "Các bạn à, chúng ta thương lượng một chút đi? Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn lấy video, chỉ là có một số thứ, chúng ta không thể để lộ ra ngoài, đúng không?"

Đám người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng dưới sự kiên trì của Trần An, chậm rãi gật đầu.

Quả thật, bọn họ và Tạ Phỉ không oán không thù, huống chi đây là gút mắt giữa Tô Yên cùng Ôn Ngọc, không liên quan gì tới Tạ Phỉ.

Ôn Ngọc vô lực dựa vào Đặng Văn, trước mắt một tối sầm.

...

"Đi bệnh viện."

Tô Yên gần như là bị động, được Tạ Phỉ đưa lên xe.

Trong xe bảo mẫu cũng khá rộng rãi, sống lưng Tạ Phỉ hơi khom xuống, một tay nâng chiếc cằm nhọn của cô, rũ mắt đánh giá mặt cô.

Sau khi người đàn ông tẩy trang, mái tóc lộn xộn tùy ý rũ xuống trên trán. Tô Yên nhấc mắt, bình tĩnh đánh giá người đàn ông trước mặt.

Ngũ quan tuấn tú, bên dưới chiếc mũi cao thẳng, là môi mỏng đang mím chặt.

Đường cong trên cằm căng cứng, độ cong có chứa vài phần sắc bén. Ẩn ẩn khiến người ta nhận thấy được, trong lòng anh không vui.

"Tạ Phỉ."

Tô Yên mở miệng, gọi anh một tiếng.

Da thịt của người phụ nữ tuyết trắng như ngọc dương chi cao cấp, nhưng lúc này sườn mặt sưng lên theo dấu ngón tay, vết thương ứ đọng xanh tím, cũng càng thêm nổi bật chói mắt!

"Làm sao?"

Tạ Phỉ ngồi lại, mím môi dưới, bỗng không

vui nghiêng mắt: "Tô Yên, em là đồ ngốc sao?"

"Cái gì?"

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Tạ Phỉ.

"Nếu không vì sao hai lần liên tiếp cứ đứng ngây ra đó để bị đánh?"

Tạ Phỉ dựa lên lưng ghế, âm thanh trầm thấp.

Tô Yên dừng lại, không trả lời, mà hỏi lại: " Lời anh vừa nói với Ôn Ngọc, là có ý gì?"

Cô nắm lấy cổ tay mình, Tạ Phỉ phát hiện những lúc cô suy tư, rất hay làm động tác nhỏ này.

Đoạn cổ tay tinh thế trắng nõn kia, không đeo bất cứ một trang sức gì. Bên dưới làn da mỏng manh có thể thấy rõ được mạch máu màu xanh lá.

Yếu ớt mà xinh đẹp.

Giống như tác phẩm mà thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, khiến người ta không ngăn được sinh ra nồng đậm dục vọng chiếm hữu từ sâu trong đáy lòng ——

Độc chiếm cô, độc chiếm phần xinh đẹp này.

Tạ Phỉ đột nhiên nghiêng mắt, mái tóc đen nhánh dài hơi xoăn của ngươi phụ nữ lộn xộn, tự nhiên rũ hai bên gò má cô.

Lông mi dày cong vút lông ẩm ướt, mơ hồ vẫn còn nước mắt chưa khô.

Trái tim anh hơi rung lên, chật vật dời mắt.

Giọng nói khàn khàn: " Ý trên mặt chữ."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện