Ngay từ đầu chỗ ngồi đã được chuẩn bị xong xuôi.
Tô Yên và Kỷ Vô Trần được sắp xếp ngồi chung một bàn.
Cô tự nhiên ngồi bên cạnh Kỷ Vô Trần, vờ như không thấy thân thể anh đột nhiên cứng đờ rồi lại lập tức thả lỏng.
"Anh, về sau chúng ta sẽ ngồi cùng một bàn, xin anh chỉ bảo em nhiều hơn nha."
Khóe môi Tô Yên hơi cong lên, đôi mắt lấp lánh, chân mày khẽ nhếch, ánh lên một tia tà khí như có lại như không.
"Oáp..."
Kỹ Vô Trần ngáp một cái tượng trưng cho có, sau đó nghiêng đầu ngủ.
Suốt tiết học buổi sáng, Kỷ Vô Trần cứ ngủ như vậy cho qua thời gian.
Thật ra Tô Yên cũng không nghiêm túc nghe giảng, tay cô chống cằm, thả hồn lên mây.
Ai kêu vẻ bề ngoài của cô dễ gạt người như thế chứ! Cho nên ai cũng cho rằng cô đang nghiêm túc nghe giảng.
Hơn nữa mỗi lần thầy giáo gọi cô trả lời câu hỏi, cô đều có thể đưa ra đáp án chính xác.
Vì thế, rất nhanh các bạn học đều khẳng định cô chính là một học bá!
Chuông tan học vang lên.
Đã tới giờ nghỉ trưa.
Mà Kỷ Vô Trần vẫn còn ngủ, tựa người vào bên cạnh cửa sổ, một cô gái nhẹ chân đi về phía Tô Yên.
Tô Yên nhướng mày, tò mò nhìn.
"Vô Trần! Đã lâu không gặp!"
Giọng nói cô ta rất nhẹ nhàng điềm đạm, duỗi tay ra kéo nhẹ Kỷ Vô Trần.
Tô Yên giống như vô tình, lại dứt khoát chặn tay cô ta.
"Ây cha...! Thật xin lỗi bạn học này, anh tớ vẫn đang nghỉ ngơi, cậu quen anh tớ sao?" Cô nhấc mí mắt, một gương mặt tinh xảo lại xinh đẹp xuất hiện trong mắt Bùi Như Nguyệt.
Nụ cười xinh đẹp xán lạn của Tô Yên khiến Bùi Như Nguyệt cảm thấy như bị kim châm, thật đau đớn, cô ta rút cánh tay vừa bị ngăn cản về, không vui hỏi: "Tớ là bạn của anh cậu, cậu nói xem tớ có quen anh ấy không?"
Trong nhất thời, học sinh trong phòng đều không tự giác được mà dời mắt tới chỗ hai người.
Một người là hoa khôi của trường, một người vừa chuyển trường tới nhưng lại chiếm được rất nhiều hảo cảm của học sinh xung quanh.
Người nào cũng rất thu hút sự chú ý!
"Ừm..." nghe vậy Tô Yên gật gật đầu, có chút xin lỗi nói:
"Xin lỗi, xem ra là tớ đã hiểu lầm cậu rồi. Tại vì giá trị nhan sắc