Bác sĩ cho cô thuốc tiêu sưng, lại đưa cô túi chườm đá, để cô tự đắp lên là xong việc.
Vận động cả ngày ở trường học khiến các học sinh gặp khá nhiều trở ngại, mấy loại đồ như túi chườm đá đều là nhu yếu phẩm.
Tiếp theo, đến phiên Kỷ Vô Trần
Năm nay Kỷ Vô Trần mới mười sáu tuổi, dáng người đã cao hơn một mét tám.
Thân hình anh cao gầy thon dài, anh chỉ lười biếng khoanh tay dựa vào ngăn thủ, chân sau gập lại, mũi chân như không chút để ý mà kiễng lên.
Dáng ngồi nhàn nhã mà thư thái, khiến ai nhìn vào đều cho rằng người này không có cảm giác đau.
"Nào, bạn học nhỏ, đến lượt em."
Bác sĩ cầm thuốc trong tay, vẫy vẫy tay với Kỷ Vô Trần
Kỷ Vô Trần quét mắt liếc anh ta một cái, lời nói ra lại là với Tô Yên nói: "Được không?"
Tô Yên nhướn mày: " Ồ.. cứ xem như vậy đi."
"Vậy đi thôi."
Nói xong, Kỷ Vô Trần đứng dậy, hếch cằm với Tô Yên.
Các đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, khi hàm dưới khẽ nâng lên xương hàm kéo dài thành một đường cong gợi cảm. Đôi lông mi mảnh mai bao trùm mí mắt mong manh mỗi khi chớp mắt, tựa như có côn trùng cư ngụ trong mắt anh.
"Đứng lại!"
Kỷ Vô Trần chợt dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.
Bác sĩ chưa kịp phản ứng với hành động của anh, Tô Yên đã trở tay đoạt lấy lọ thuốc trong tay, tiếp đến cô bá đạo ấn anh ngồi xuống Kỷ Vô Trần trên ghế.
"Làm gì vậy?"
Anh nâng mí mắt lên nhìn cô, đáy mắt nồng đậm sát khí.
Chân mày nhíu chặt lại, tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Cô tự tìm đường chết tôi không ngăn cản, nhưng cô cũng không nhất thiết kéo tôi như vậy."
Tô Yên cũng không quên cô hiện tại là đang ăn nhờ ở đậu thân phận của người khác, nói cho cùng, Kỷ Vô Trần cũng là vì đưa cô tới phòng y tế nên bị thương do phơi nắng.
Tuy cô không cần, nhưng cũng xem như anh đã giúp cô một lần.
Kỷ Vô Trần mí mắt rũ xuống, đôi môi mỏng mím chặt.
Quanh thân tựa hồ tràn ngập sự lạnh lẽo.
Ngón tay Tô Yên trắng như tuyết, nhéo cằm anh một cách thô lỗ, bá đạo nâng mặt anh lên.
Bởi vì sự đối lập rõ ràng, nên các vết thương trên mặt Kỹ Vô Trần càng thêm phần đáng sợ.
Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn, có lòng hỏi, liệu anh ta có nên tới không?
Trên người Kỷ Vô Trần tỏa