Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

"Kết quả đều bị anh đoán trúng rồi?! Tiên nữ đây sẽ bị ánh mặt trời thiêu cháy nha!"

Tô Yên cười tủm tỉm bá đạo nhéo tay Kỷ Vô Trần, bung dù ra, sau đó kéo tay anh bước vào phía dưới dù.

Toàn thân Kỷ Vô Trần tràn ngập áp suất thấp: "..."

04 bất đắc dĩ xuất hiện: "Ký chủ đại nhân, độ hảo cảm của mảnh vụn linh hồn đối với cô đã hạ tới âm luôn rồi."

Tô Yên: 【À? Vậy hửm? Thế đúng là quá tuyệt vời luôn.】

04: "..."

Hệ thống cảm thấy hình như ký chủ này cũng không muốn trọng sinh lắm.

...

Lúc trở lại phòng học, sau khi ăn cơm trưa, tất cả học sinh đều về phòng học có điều hòa để ngủ.

Tô Yên cùng Kỷ Vô Trần trở về, cũng không quấy nhiễu đến quá nhiều người.

Chỉ có Diệp Tiểu An nhìn thấy nụ cười mỉm dịu dàng của Tô Yên, cả người đều cứng đờ. Giống như là bị kim đâm, giật mình nhanh chóng xoay mặt đi.

Tô Yên nhướng mày: "Bộ tôi rất đáng sợ sao?"

Kỷ Vô Trần cười lạnh ném ô cho Tô Yên, quăng cho cô một ánh mắt: "Cô thật đáng ghét."

Tô Yên nhún vai, đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vô Trần.

...

Diệp Tiểu An cũng không biết tại sao mình lại sợ Tô Yên như vậy, cô ta cúi đầu, gắt gao nắm chặt ngón tay, đây là thói quen của cô ta lúc căng thẳng.

Tạ Nhiễm Nhiễm khó hiểu, xoay đầu lại: "An An, hình như cậu rất sợ bạn học Tô Yên thì phải?"

"Hả? Ừm, phải không..." Trên mặt Diệp Tiểu An hiện lên nụ cười khổ, hỏi: "Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ cậu không thấy dáng vẻ ôn nhu thiện lương bên ngoài của Tô Yên rất là giả sao?"

"Cậu nói gì vậy chứ?"

Tạ Nhiễm Nhiễm vốn đang rất nghiêm túc lắng nghe, nghe đến đây, lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

"Sao cậu lại thấy vậy? Tuy tớ không thân với Tô Yên lắm, nhưng thấy cậu ấy rất thành thật mà!"

Nghe thấy vậy, vì trong lòng Diệp Tiểu An vẫn còn sợ Tô Yên nên lời lẽ mang theo oán niệm bùng nổ, nói: "Lúc cậu ta nhéo Bùi Như Nguyệt, tớ có thấy!"

"Cái gì..."

Tạ Nhiễm Nhiễm không dám tin mà trừng lớn mắt, biểu tình của cô nàng hơi quái dị, không khỏi đánh giá Diệp Tiểu An.

Cảm thấy lời nói của cô ta có chút buồn cười: "An An à, rốt cuộc

cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ cậu cũng giống Bùi Như Nguyệt, nhất kiến chung tình với Kỷ Vô Trần?"

"Cậu có ý gì?" Trong lòng Diệp Tiểu An hoảng hốt, miễn cưỡng ổn định tâm trạng.

Tạ Nhiễm Nhiễm trợn trắng mắt, nói: "Vì thích Kỷ Vô Trần cho nên ghen ghét Tô Yên có thể thân thiết với nam thần, nếu không thì sao các cậu đều đổ oan cho Tô Yên như vậy?"

"Tạ Nhiễm Nhễm!!"

Diệp Tiểu An sắp bị cô nàng làm tức chết rồi: "Cậu coi tớ là người như vậy? Tớ thật sự nhìn thấy rõ, chính cậu ta nhéo Bùi..."

"Bạn học Diệp, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi."

Vào lúc này, ở phía sau cô ta, một giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm thuộc về một cô gái vang lên.

Khiến Diệp Tiểu An sợ tới mức hồn phi phách tán, cô ta hốt hoảng, lập tức ngẩng đầu lên.

Đối diện với mắt cô ta lúc này là đôi con ngươi xinh đẹp như cười như không kia của Tô Yên, giống như đôi mắt của búp bê Tây Dương, bây giờ lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô ta, một cảm giác rợn tóc gáy chạy dọc theo thân thể bỗng dưng nổi lên.

"À?! Đúng vậy."

Lông tơ trên sống lưng của Diệp Tiểu An bỗng dựng thẳng, buổi tối ngày hôm đó cô gái này cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng điềm đạm như vậy, lời nói cảnh cáo cô ta, bây giờ những lời nói đó vẫn quanh quẩn trong đầu.

"Anh trai là của tôi đấy, nếu có người dám tranh giành anh trai tôi, tôi không ngại khiến người đó biến mất khỏi thế giới này đâu..."

Cô gái này, có sự chiếm hữu gần như tuyệt đối, đã sắp biến thành một căn bệnh rồi!

Vậy mà lại không có một ai chịu tin lời cô ta cả!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện