Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

"Cậu đang nói chuyện gì vậy? Sau này tớ có thể làm bạn cùng các cậu được không?"

Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, cười vô tư thiện lương.

"Hả?" Diệp Tiểu An nuốt nước miếng.

Tạ Nhiễm Nhiễm lại mang vẻ mặt hưng phấn gật đầu: "Tất nhiên có thể! Chào cậu Tô Yên, tớ tên là Tạ Nhiễm Nhiễm!"

"Chào cậu."

Chào hỏi hai người xong xuôi, Tô Yên liền quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Trước khi đi cô ném cho Diệp Tiểu An một ánh mắt, nhẹ nhàng mà tinh tế để ngón tay lên môi mình: "Suỵt..."

Diệp Tiểu An lập tức cúi đầu, biểu tình như sắp khóc đến nơi.

Tô Yên vừa đến, đã nhanh chóng thay thế được địa vị của Bùi Như Nguyệt trong lớp, trở thành người cực kỳ thu hút sự chú ý trong đám học sinh.

Cô nhờ một bạn nam mua giúp cô hai phần đồ ăn Trung Quốc.

Còn mình thì yên tâm ngồi trong phòng hưởng thụ không khí mát mẻ điều hòa mang lại.

Bùi Như Nguyệt nhìn thấy thế, cắn chặt răng nói nhỏ: "Tâm cơ."

Loại thủ đoạn giả vờ làm bộ làm tịch này cô ta thấy nhiều rồi, nhưng vì sao tất cả mọi người đều ngu ngốc như vậy, đều làm theo ý muốn của cô!

Kỷ Vô Trần nằm ghé trên bàn, không chút để ý đánh giá của người khác đối với anh. Hình như anh cũng không biết, mặt của bản thân bị Tô Yên hành cho thành bộ dáng gì.

"Hình như cô rất hưởng thụ cảm giác khi được người khác chú ý thì phải."

Ánh mắt đen tối của Kỷ Vô Trần mang bộ dáng cười như không cười mà nhìn cô.

Tô Yên nhún vai, thưởng thức bóp túi chườm đá trong tay, quay đầu cười với Kỷ Vô Trần: "Sự thật chứng minh, tôi có năng lực như vậy không phải sao? Có thể làm việc cho tôi, là vinh hạnh của bọn họ đấy——"

Gương mặt tinh xảo của cô xinh đẹp động lòng người, mang theo ánh sáng ôn hòa.

Lúc nói chuyện, mỗi một động tác đều có vẻ nhu nhược động lòng người.

Kỷ Vô Trần thở ra một hơi, cười nhạo: "Cô thật đúng là—— tự phụ đến đáng sợ!"

Anh bắt đầu tò mò, đến tột cùng hoàn cảnh gia đình như thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra tính cách Tô Yên thành như vậy?

Trong ngoài không giống nhau, gặp chuyện sẽ lợi dụng người khác như vũ khí. Giả heo ăn thịt hổ hiển nhiên là sở trường của cô.

Là bà già ngu ngốc Hùng Bội Lan kia? Con ngươi

Kỷ Vô Trần từ từ hiện lên suy nghĩ sâu xa.

04 kiểm tra cảm xúc của Kỷ Vô Trần, không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Ký chủ đại nhân, hành động của ngài đã khiến mảnh vụn linh hồn bắt đầu hoài nghi."

【Hửm, vậy sao?】

Nghe vậy, Tô Yên không chút để ý nhướng mày, hỏi trong đầu: 【Ta là Tô Yên 'gốc' đúng không?】

"Đúng rồi."

【Chằng lẽ DNA của ta không phù hợp với cô ấy?】

"Đương nhiên là phù hợp, đây là thân thể của Tô Yên mà."

【Ừm,】Tô Yên chống cằm, tươi cười nghiền ngẫm: 【Vậy chẳng lẽ biểu hiện của ta không đủ ôn nhu thật trân? Hay để ta ôn nhu thêm chút nữa?】

04 im lặng một lúc, sau đó bật cười trong không gian hệ thống.

Chưa từng có một vị ký chủ nào sẽ lựa chọn lối tắt khác.

Tô Yên làm vậy, hình như cũng không ảnh hưởng đến cái gì, ít nhất thì hiện tại, Thiên đạo cũng không nhận thấy dấu vết có người ngoài xâm nhập vào, không phải sao?

Sau khi nhận được cơm hộp đã mua, Tô Yên đẩy phần của Kỷ Vô Trần đến trước mặt anh.

Kỷ Vô Trần chán ghét nhìn qua, không còn hứng thú dời mắt đi.

Tô Yên mặc kệ anh ăn hay không ăn, lập tức giải quyết phần cơm của mình hơn phân nửa, một lúc sau cười nhẹ nhàng nói cảm ơn nam sinh đứng trước mặt.

"Cảm ơn cậu."

Nam sinh kia lập tức đỏ bừng mặt, nhìn má lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ xinh của Tô Yên, ngượng ngùng lắc đầu nói: "Không, không cần cảm ơn."

Kỷ Vô Trần chưa từng gặp bộ dáng cười đến xán lạn như thế của Tô Yên, giống như là ánh nắng mặt trời chói chang, bỏng rát bên ngoài cửa sổ, thật chói mắt.

Tay anh không chút để ý đẩy hộp cơm không hợp khẩu vị trước mặt mình về phía nam sinh.

"Tôi đi..." Nam sinh lập tức nhảy dựng lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện