Diệp Tiểu An vội vàng cúi đầu, sợ bạn tốt nhận ra tâm tư của mình.
Tạ Nhiễm Nhiễm rốt cuộc vẫn còn nhỏ, suy nghĩ cũng đơn giản.
Cô cười chọc chọc cánh tay Diệp Tiểu An, chống cằm khát khao nói: "An An, cậu nói Tô Yên và Kỷ Vô Trần thật sự là quan hệ anh em sao? Nhưng mà hai người lớn lên không giống nhau chút nào, họ cũng không giống nhau. Tại sao tớ lại cảm thấy bọn họ xứng đôi nhỉ! Giống như nam nữ chính phim truyền hình ấy!"
"Tớ thấy chẳng xứng đôi chút nào!" Diệp Tiểu An nhéo tay, như là thú nhỏ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ: "Bọn họ là anh em, nếu ở bên nhau chính là lσạи ɭυâи! Nhỡ đâu cậu ta theo họ mẹ thì sao? Dù sao cậu đừng suy đoán lung tung!"
Giọng điệu Diệp Tiểu An không tốt lắm, nhưng Tạ Nhiễm Nhiễm lại không nhận thấy được.
Cô gật gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Nói cũng phải, về sau tớ không nói nữa."
Tạ Nhiễm Nhiễm thè lưỡi.
Lúc này Diệp Tiểu An mới tha cho cô.
...
Thời gian một ngày qua rất nhanh.
Đã đến lúc tan học.
Lúc Tô Yên đi toilet, luôn cảm giác sau lưng có người theo dõi cô.
Cô bỗng dưng quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một mảnh góc áo, hoảng loạn biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.
"Ha..."
Tô Yên cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi vào toilet.
"Nhanh lên! Mau cùng lên! Hôm nay tao phải giáo huấn cô ta một chút!"
Tô Yên đi rồi, Bùi Như Nguyệt mang theo bốn năm nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi đi đến toilet.
"Chỉ là Nguyệt Nguyệt, chúng ta làm như vậy hình như không tốt lắm đâu? Nếu bị trường học phát hiện... Hơn nữa nhà Tô Yên điều kiện, bộ dạng cũng khá tốt..."
Có người bắt đầu khiếp đảm.
Nghe vậy, Bùi Như Nguyệt liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, hung tợn nói: "Mày sợ cái gì? Nó căn bản không phải em gái ruột của Kỷ Vô Trần. Mẹ nó cũng chỉ là tình nhân của ba Kỷ Vô Trần thôi, một tiểu tiện nhân ăn nhờ ở đậu, mày chờ coi, cho dù nó bị ăn đánh, cũng không dám nói cho người trong nhà biết đâu!"
Gia đình Bùi Như Nguyệt ở thành phố A chỉ có thể tính là khá giả, từ lúc bắt đầu cô