Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

"Biết vì sao tôi chủ động tới gần cậu không? Là bởi vì thương hại cậu! Bây giờ tôi nhìn cậu không vừa mắt, cậu biến đi nhanh lên!!"

Ngay lúc đó Bùi Như Nguyệt đã quên tâm tình của mình khi nói câu kia, nhưng có một chút cô ta vĩnh viễn không thể quên được.

Giống như chỉ có nói như vậy, mới có thể vì hèn mọn của bản thân, lấy lại một chút mặt mũi.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang (*), Bùi Như Nguyệt cho rằng mình tìm được một kẻ có tiền. Sau lại may mắn tham dự tiệc sinh nhật bạn trai, gặp được Kỷ Vô Trần trong bữa tiệc!

(*) Nghĩa là khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi đi rất nhanh

Ai có thể ngờ, một người bệnh lạ, tính cách quái gở, thật ra là con trai của Kỷ Thành - nhà giàu số một cả nước, người thừa kế duy nhất?!

So sánh bạn trai mình với anh, đến xách giày cũng không xứng!

"Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt cậu nghĩ gì thế! Không phải muốn đi xử lý Tô Yên sao?"

Nữ sinh bên cạnh đẩy cô ta một cái, Bùi Như Nguyệt bừng tỉnh hoàn hồn.

Biểu tình có chút tái nhợt.

Cô có chút không dám tưởng tượng, mình thật sự có thể trở lại bên cạnh Kỷ Vô Trần một lần nữa ư?

"Đi, đi!"

Nhưng việc cấp bách, là giải quyết con điếm Tô Yên kia.

Hôm nay cô ta đã chịu khuất nhục, nhất định phải trả cô hết thảy!

Bùi Như Nguyệt mang theo một đám người, hùng hùng hổ hổ đi vào toilet, đẩy cửa ra.

"Rầm ——"

Một chậu nước bẩn, đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đổ lên đám người Bùi Như Nguyệt.

"Ọe..."

Trong nước còn mang theo phân cùng hương vị nướƈ ṭıểυ, hẳn là dì lao công dùng để lau sàn, còn không rửa sạch.

Bùi Như Nguyệt ghê tởm nôn khan vài tiếng, nắm chặt hai tay: "Tiện nhân!!"

Giọng điệu bén nhọn, trong giọng nói tràn đầy oán độc.

Một đám người hai mắt nhìn nhau, quả thực khóc không ra nước mắt.

Vốn các cô tới để dạy dỗ, kết quả người bị đùa giỡn chật vật cả người, ngược lại là các cô.

"Đi! Đi vào! Chúng ta nhiều người còn không xử lý được một tiểu tiện nhân? Trận này không thể ăn không trả tiền!"

Việc đã đến nước này, trong lòng Bùi Như Nguyệt cực kỳ hận Tô Yên.

Hôm nay không giải quyết cô, Bùi Như Nguyệt ăn không

vô cơm.

"Đúng! Chú ý một chút."

"Chờ bắt được nó tao muốn ấn đầu nó vào bồn cầu!"

Một đám nữ sinh nghiến răng nghiến lợi, từng người vọt vào toilet.

"Người đâu?"

Bùi Như Nguyệt đẩy cửa từng gian WC, lại phát hiện bên trong trống rỗng, chẳng có một ai.

Học sinh trong trường đã sớm về hết, bây giờ trong WC to như vậy, cũng chỉ có năm người bọn họ.

Vài người có chút luống cuống.

Đúng lúc này, một tiếng "Cạch" vang lên rất nhỏ.

"Không ổn!"

Bùi Như Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng chạy đến cửa WC, dùng sức vặn tay nắm cửa.

Đáng tiếc đã chậm một bước.

Cô ta hận đến mắt đỏ ngầu, oán hận đạp mấy cái vào cửa.

"Tô Yên, con điếm này!! Nhanh mở cửa cho tao!"

"Làm sao bây giờ... chúng ta làm sao bây giờ?"

Mấy nữ sinh khác, bối cảnh gia đình không bằng Bùi Như Nguyệt. Hơn nữa thành tích không tốt, đều đi theo Bùi Như Nguyệt làm tay sai.

Lúc này thấy cửa WC bị khóa, đã sớm hoang mang lo sợ.

"Ha......"

Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng cười khinh.

Giọng nói thuộc về thiếu nữ, mềm mại ngọt ngào vô cùng, rót vào lỗ tai đám người Bùi Như Nguyệt, lại như là mật đường tẩm độc, khiến người nghe sởn tóc gáy.

"Tôi nói sao các người lại ngu vậy chứ, lấy đâu ra dũng khí gây phiền toái với tôi hả?"

Tô Yên ôm cánh tay, giọng nói điềm đạm, ý cười lại không chạm đáy mắt.

"Tô Yên! Mày cứ chờ đấy! Chờ tao đi ra ngoài, tao nhất định phải hành chết mày! Aaaa!!"

Tô Yên: Ngại quá, mấy thứ này tôi đều chơi rồi á~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện