"Ký chủ đại nhân, ngài rất khổ sở sao?"
Ngồi ở trên xe, đầu cô khẽ cúi xuống, ngón tay thật nhợt nhạt trong bóng đêm, như có như không đặt trên cửa sổ xe, mang theo cảm giác không chút để ý.
Nghe thấy lời nói, vẻ mặt Tô Yên lạnh nhạt, không tiếng động trả lời trong đầu: 【Vì sao ngươi lại nghĩ ta đang khổ sở?】
"Chúng tôi có thiết bị tiên tiến nhất, có thể kiểm tra chính xác tâm tình ký chủ của mình."
【Ừm,】Tô Yên cười cười,【Vậy thiết bị của ngươi chắc chắn là có vấn đề rồi, ta đã nói nhiều lần, các ngươi nên đi kiểm tra tu sửa lại đi.】
04 cảm giác trên người của Tô Yên đang toả ra áp suất thấp, nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Vì thế, trong khoang xe yên tĩnh đến đáng sợ.
...
Hai mươi phút sau, xe đã tới của trung học Lạc Phong.
Tô Yên xách hành lý xuống xe, không khí trong trường thật yên tĩnh, cổng trường đóng chặt. Thực tế, những lời cô nói kia cũng chỉ là bịa đặt mà thôi.
"Làm sao bây giờ? Hình như mình đã không còn nhà để về?"
Tô Yên đi đến băng ghế công cộng bên ngoài trường học, ngồi xuống, hít mũi, tự giễu nói.
Chẳng qua giọng nói cô vẫn nhẹ nhàng tùy ý, thật giống như cô không để bụng chuyện này vậy.
04 cảm giác trái tim mình dường như có chút không được thoải mái. Đồng thời trong đầu hiện lên một đống mã loạn, vài giây sau, nó nhẹ giọng nói: "Ký chủ đại nhân, 04 đã điều tra xung quanh, cách nơi này hai trăm mét, có một khách sạn tiện lợi."
"Ừm, ngươi đừng nói chuyện."
Tô Yên ngáp một cái, nhìn vào bóng đêm mênh mông mà xuất thần.
"Sao ký chủ đại nhân lại muốn làm như vậy? Rời khỏi Kỷ gia, cô sẽ mất đi rất nhiều cơ hội tiếp xúc với mảnh vụn linh hồn."
Nghe được lời này, Tô Yên cười nhạo nói, "Cho nên nói máy móc cuối cùng cũng chỉ là máy móc mà thôi, mặc dù rất tiên tiến nhưng lại không thể hiểu được tâm tư của con người."
Tâm tư của nhân loại mãi mãi là thứ phức tạp nhất trên thế giới này——
...
Cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen, lẳng lặng ngủ đông trong màn đêm u tối.
Một đôi mắt không tiếng động mà nhìn chăm chú vào biểu