Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

Lúc này đã nhận ra chỗ hổng trong lời nói.

Do tâm tình của Kỷ Vô Trần không được tốt, dẫn tới bước chân của anh nhanh như gió, một đôi chân thật dài, nếu nói khoa trương ra thì chiều dài chắc có thể đến eo của Tô Yên.

Tô Yên bị động bị anh kéo đi, tình cảnh nhìn vào có chút buồn cười.

Cô thở hổn hển trừng lớn mắt, buồn bực kêu lên: " Kỷ Vô Trần! Anh muốn mang tôi đi đâu? Tôi sẽ không quay về!"

Bước chân Kỷ Vô Trần hơi dừng lại, quay đầu, "Ai nói tôi muốn mang em về?"

Tô Yên đứng thấp hơn anh một cái đầu, xoa nhẹ lên đôi mắt một chút.

Tiếp tục đúng lý hợp tình nhìn anh, "Dù sao tôi cũng không quay về, anh buông tôi ra, tôi phải đi rồi!"

Nhìn bộ dáng ấu trĩ hiếm có của cô, Kỷ Vô Trần nhướn mày, "Hừm" một tiếng, bàn tay to lớn đột nhiên đặt lên đầu cô, dùng sức xoa.

"Bộ dáng tươi cười của em thật xấu."

"Anh có ý gì?" Tô Yên trợn trắng mắt, không vui mím miệng.

Trên mặt tràn ngập ý tứ 'tôi rất khó chịu', 'tôi sắp bùng cháy', 'tôi muốn gϊếŧ người', tính xấu rõ như ban ngày.

Kỷ Vô Trần quay đầu, tiếp tục kéo Tô Yên đi về phía trước.

Tô Yên cho rằng anh sẽ không trả lời mình, lại thình lình mà nghe được phía sau lưng anh truyền tới tiếng nói, "Nếu như không muốn cười thì đừng cười, em có bao giờ soi gương không đấy?"

"Cái gì cơ?"

Tô Yên hoảng hốt, ngay cả bước chân cũng chậm lại.

Cô không nhận thấy được, Kỷ Vô Trần đã sải bước, bàn tay đang siết chặt cổ tay cô, nện bước thong thả nhưng vẫn để ý cảm giác của Tô Yên.

Kỷ Vô Trần rũ mắt, nhìn xuống mặt đất, đèn đường chiếu hai bóng người đang sóng vai nhau đi.

Anh giật môi mỏng, "Bởi vì đôi mắt của em cho tôi biết, nó đang rất khổ sở——"

"Phì—— anh nói gì vậy chứ?"

Tô Yên quay đầu, hoài nghi mình đã ảo giác.

"Vì sao tôi phải khổ sở? Tôi chưa từng thật sự coi Hùng Bội Lan thành mẹ mình." Mà sự thật cũng đúng là như thế.

Cô không để ý nói.

Phía trước có một vũng nước, Tô Yên hạ mí mắt, chân sắp dẫm lên.

"Cẩn thận——"

Kỷ Vô Trần kêu nhẹ một tiếng, một tay nắm eo cô, lúc

Tô Yên sắp đặt chân lên vũng nước, anh bế ngang cô lên, thản nhiên bước qua vũng nước.

Eo cô rất nhỏ, giống như chỉ cần hai bàn tay đã có thể nắm hết, nhỏ bé yếu ớt đến không thể tưởng tượng được.

Kỷ Vô Trần thả cô xuống đất.

Tô Yên còn đắm chìm trong hoảng hốt chưa thể lấy lại tinh thần, nên có chút ngây ngây ngốc.

"Anh vừa mới... làm gì vậy..."

"Phòng ngừa người nào đó sẽ khiến nước bẩn văng trúng người tôi."

Kỷ Vô Trần lạnh nhạt trả lời, sắc mặt lạnh như băng.

Tô Yên bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Quan tâm tôi thì cứ việc nói thẳng, anh yên tâm, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều."

"Nhưng tôi sẽ——"

Kỷ Vô Trần bá đạo đẩy Tô Yên vào trong xe mình, trở tay đóng cửa lại, thuận tiện bấm chốt khóa cửa luôn.

Câu trả lời ý vị không rõ kia, lời mới vừa nói ra, đã tan biến trong không khí.

Ai cũng không chú ý tới.

Chờ Tô Yên lên xe mới phát hiện mình đang ngồi ở ghế lái phụ, mà người lái xe là Kỷ Vô Trần.

Cô nghiêng đầu, nhếch miệng, "Anh trai, anh có bằng lái xe chưa?"

Trả lời cô là, Kỷ Vô Trần một chân dẫm mạnh lên chân ga, xe như một con thú hoang rít gào, nhanh chóng phóng đi trên đường phố ban đêm.

Bởi vì quán tính mà Tô Yên đột ngột ngã người vào lưng ghế, lại vì anh đột nhiên chuyển hướng, thân thể lại như không thuộc về mình mà nghiêng ra phía trước.

Con ngươi của Kỷ Vô Trần vẫn trầm lặng như cũ, thẳng tắp nhìn về phía trước. Mặt bên lại như mọc thêm một đôi mắt, chuẩn xác duỗi tay ra, mạnh mẽ mà kéo Tô Yên trở về.

"Thắt dây an toàn vào."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện