Nếu đổi lại là người khác, nghe được câu nói như thế, sớm đã thẹn quá hóa giận mà quăng hộp cơm, vung tay áo bỏ đi rồi.
Nhưng người này lại là Bùi Như Nguyệt, cô biết thân phận của Kỷ Vô Trần, lại có ý đồ với anh.
Tự nhiên là sẽ không cảm thấy xấu hổ, buồn bực, ngược lại trong lòng rất là vui sướng.
"Được, vậy anh nhất định phải nếm thử thật tốt nhé, nếu anh thích, sau này mỗi ngày em đều sẽ làm cho anh ăn!" Lúc Bùi Như Nguyệt nói đến chữ 'mỗi ngày', không nhịn được mà mặt mày hớn hở.
Cho Tô Yên một ánh mắt đắc ý.
Chờ xem, sau này khi tao và Kỷ Vô Trần ở bên nhau, sẽ xử lý cái bình hoa như mày cho thật đã.
Tô Yên mặt không đổi sắc, an tĩnh hoàn thành bài tập mà thầy giao.
Lại rút ra một quyển sách tiếng anh, yên lặng nhìn vào.
Kỷ Vô Trần tự nhiên lại thấy thái độ bình tĩnh của cô có chút chói mắt, u ám ở đáy mắt lại bắt đầu cuồn cuộn nổi lên.
Hai tay anh nắm chặt, vết thương vốn dĩ đã tốt lên được chút lại một lần nữa bung ra.
...
Tạ Nhiễm Nhiễm đang ngồi cùng với Diệp Tiểu An phía sau Kỷ Vô Trần và Tô Yên.
Nhìn thấy rõ hành động này của Kỷ Vô Trần.
Tạ Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nói: "Kỷ Vô Trần bị sao vậy? An An cậu có cảm thấy, không khí giữa Kỷ Vô Trần và Tô Yên có chút kỳ quái không?"
Đâu chỉ là kỳ quái?
Diệp Tiểu An cười lạnh một tiếng, tay chống cằm không kiên nhẫn nói: "Có lẽ cậu ta làm chuyện xấu lại bị phát hiện đó?"
Tự nhiên cô ta lại nhớ đến ngày đó, Tô Yên ngang ngược kiêu ngạo, rõ ràng là xuất thân thấp hèn, nhưng lúc nào cũng cho người ta cảm giác áp lực, cho người ta cảm thấy mình không có xuất thân cao quý bằng.
Cô lại dám giở trò trước mặt cô ta, ném toàn bộ quà cùng thư tình muốn gửi cho Kỷ Vô Trần vào thùng rác.
Đối mặt với uy hiếp của cô ta lại ra vẻ như chẳng hề quan tâm.
Hiện tại, không phải đã gặp báo ứng rồi sao?
Tâm tình của Diệp Tiểu An cực tốt, cô ta khẽ ngâm nga khúc hát.
Giờ cả trường, ai mà không biết bối cảnh thật của Tô Yên? Mẹ cô chỉ là tình nhân của người ta, căn bản không phải tiểu thư xuất thân hào môn, không được tổ chức hôn lễ cùng với ba Kỷ Vô Trần, thậm chí giấy kết hôn cũng