Lại không phải tiểu thuyết, dựa vào điều gì để cho rằng mình sẽ có được sự chú ý của nam thần?
Dựa vào cái gì? Hai trái tim hấp dẫn nhau?
Đây là đang kể chuyện cười nước Mỹ sao?
Trăm triệu lần Diệp Tiểu An cũng không ngờ được, những lời này lại xuất phát từ chính miệng cô bạn thân nhất của mình.
Không lâu trước đó, Tô Yên cũng nói vậy với cô ta.
"Tạ Nhiễm Nhiễm! Cậu có ý gì?"
Sắc mặt Diệp Tiểu An không tốt, mang theo dáng vẻ xấu hổ, buồn bực mà ngay cả chính cô ta cũng không nhận thấy được.
Tạ Nhiễm Nhiễm vốn chỉ muốn khuyên cô ta một câu, sau đó lại thấy phản ứng trên mặt Diệp Tiểu An, khiến cô lạnh tâm.
Vừa đúng lúc này, cô bỗng nhìn thấy Kỷ Vô Trần đột ngột đứng lên, tùy tiện cầm hộp cơm màu hồng nhạt trên bàn, quăng vào thùng rác ở góc phòng.
"Cậu nhìn Kỷ Vô Trần kìa——"
Diệp Tiểu An nhìn theo tiếng cô.
"Bịch!"
Kỷ Vô Trần không chút do dự ném hộp cơm vào thùng rác, sau đó lại lạnh mặt đi về bàn ngồi.
Bùi Như Nguyệt vốn đang vui cười rạng rỡ, bỗng chốc tái nhợt.
Mí mắt Diệp Tiểu An dựng thẳng, bình tĩnh nhìn động tác của Kỷ Vô Trần, không nói nên lời.
Duy chỉ có Tô Yên, vẻ mặt vẫn bình thường nhìn sách, cứ như là không phát hiện chuyện gì khác thường vậy.
Tâm tư mỗi người trong phòng học đều khác nhau, duy chỉ có mình Tô Yên là không quan tâm.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô vì bị đuổi ra khỏi Kỷ gia cho nên đang đau khổ, cả đám đều chờ xem dáng vẻ chê cười của Tô Yên.
Chỉ có Kỷ Vô Trần biết rõ cô thật sự không để bụng.
Điều này làm cho anh vừa cảm thấy cao hứng, vừa cảm thấy vô lực.
Nếu ngay cả việc này cũng không thể làm cho cô để ý, thì còn có việc gì khiến cô để ý được đây?
...
"Tô Yên! Mày đứng lại đó cho tao!"
Tan học, Tô Yên bị chặn lại trên đường quay về ký túc xá.
Bước chân của cô dừng lại, thấy Bùi Như Nguyệt mang theo một đám người, hùng hồn đi tới.
"Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Giờ đã bị Kỷ gia đuổi đi, mày chẳng là cái thá gì nữa!"
Bùi Như Nguyệt hé miệng cười lạnh, ánh mắt nhìn Tô Yên tràn đầy sự oán độc.
Ký ức sau lần bị Tô Yên chỉnh thảm hại, vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô ta.
Tô Yên nhướng mày, hai tay ôm sách dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Cô