Nghe được lời này, bước chân của Tô Yên dừng lại, chậm rãi cười.
Chỉ là ý cười không lan tới đáy mắt, khiến khuôn mặt nhỏ vốn điềm đạm xinh đẹp của cô thoạt nhìn mang vài phần âm lãnh.
Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, hai con ngươi hắc bạch phân minh lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt của Hùng Bội Lan, cười hỏi: "Sao mẹ chắc chắn Kỷ Vô Trần sẽ lựa chọn tôi thay vì gia tài bạc triệu chứ?"
"Nhưng..."
Hùng Bội Lan ngây ngẩn cả người, đúng vậy...
Kỷ Thành chính là tỷ phú số một ở Hoa Hạ, đó là bao nhiêu tiền?
Tư liệu bị bà ta lấy trộm, cơ mật thương nghiệp bị bà ta tiết lộ.
Kỷ Thành đến ý muốn gϊếŧ bà ta cũng có, càng miễn bàn là Kỷ Vô Trần, anh chính là người thừa kế duy nhất của Kỷ gia nha! Gia tài bạc triệu này tương lai không phải sẽ là của cậu ta hay sao?
Thấy Hùng Bội Lan ngây ngẩn tại chỗ, Tô Yên cười nhạo một tiếng rồi quay người rời đi.
Vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vô Trần đang đi về phía cô.
Hùng Bội Lan vừa nhìn thấy Kỷ Vô Trần, cả người liền luống cuống, hoang mang lo sợ nhìn bốn phía, tìm một góc khuất vội vàng chui vào trốn tránh.
Tô Yên nhìn thấy thế, ánh mắt tối sầm xuống, lại vẫn cười ngọt ngào với Kỷ Vô Trần đang đi đến.
Hỏi: "Anh trai đặc biệt đến đây tìm em sao?"
Tầm mắt Kỷ Vô Trần xoẹt qua chỗ Hùng Bội Lan vừa biến mất, lạnh nhạt nói: "Người vừa rồi là Hùng Bội Lan?"
"Hả?"
Tô Yên lập tức làm ra bộ dáng mờ mịt, chớp chớp mắt, hỏi: "Anh trai, anh đang nói gì vậy? Cả năm nay tôi cũng không gặp bà ta, sao bà ta có thể tới tìm tôi được?"
Giọng nói của cô tràn đầy vô tội, lúc nói đến Hùng Bội Lan, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Dường như thật sự hoàn toàn không coi bà ta trở thành mẹ của mình vậy.
Mí mắt Kỷ Vô Trần rũ xuống, bình tĩnh liếc nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu thẳm đen tối.
"Có chuyện gì sao?"
Tô Yên nheo mắt, tầm mắt cô dời đi không dám nhìn vào mắt Kỷ Vô Trần.
Vẫn dùng giọng điệu như thường lệ mà cười hỏi anh.
"Không có gì, quay về đi."
Kỷ Vô Trần mím chặt môi mỏng, cùng Tô Yên quay lại trường học.
Sống lưng anh dựng thẳng, hai người sóng vai đi, nhìn như thân mật, nhưng lại xa cách không nói nên lời.
"Ký chủ đại nhân,