Kỷ Vô Trần yên lặng nhìn Tô Yên.
Tô Yên nhăn cái mũi nhỏ, con ngươi lấp lánh ánh nước, một nửa là ngây thơ, một nửa là quyến rũ.
"Vậy em muốn tôi trả lời thế nào?"
Kỷ Vô Trần biết hết tất cả, nhưng anh muốn nghe lời thật lòng xuất phát từ miệng của Tô Yên.
Anh cũng biết rõ, Hùng Bội Lan tới tìm Tô Yên vì việc gì.
Nhưng cái gì cô cũng không nói, còn muốn che giấu thay Hùng Bội Lan, Kỷ Vô Trần phát hiện lúc anh cho là anh đã có chút hiểu về Tô Yên, Tô Yên lại cho anh thêm kinh hỉ như vậy.
"Ừm..."
Tô Yên nghĩ nghĩ, "Vậy đừng trả lời."
...
Đêm khuya, Tô Yên nằm ở trên giường.
04 rất khó hiểu, "Ký chủ đại nhân, tôi đã kiểm tra, chức năng đo lường của của hệ thống không bị trục trặc, nhưng nếu như vậy thì sao độ hảo cảm của mảnh vụn linh hồn đối với ngài lại đột nhiên giảm về 0 vậy?"
Nghe vậy, Tô Yên trở mình, cười thật sâu xa.
"Tình cảm của con người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, có lẽ một giây trước họ vẫn còn chán ghét chúng ta, nhưng giây tiếp theo họ lại yêu chúng ta đến không thể kiềm chế chính mình thì sao? Yên tâm tự ta biết tính toán."
Dứt lời, Tô Yên nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Đối với lời nói của cô, 04 luôn có một niềm tin vững chắc không thể hiểu nổi, cảm giác này có lẽ là xuất phát từ mẹ của cô, cũng đã từng là người hoàn thành xuất sắc rất nhiều nhiệm vụ. Lúc này, chỉ cần Tô Yên nói là làm được, 04 liền không tự chủ được mà tin tưởng.
Hôm sau, Kỷ Vô Trần lại nghỉ học, không tới trường.
Cũng may tất cả mọi người đều cho rằng