"Đừng quên, bắt cóc con tôi! Trong đó còn có người mẹ tốt của cô!"
Ngón tay Kỷ Thành chỉ vào Tô Yên đều phát run, trong ánh mắt ông phát ra tức giận vô hạn, "Cô nên cầu nguyện hiện tại tôi không có tâm tình trừng trị cô đi, nếu không, tôi nhất định——"
"Soạt ——"
Tô Yên không kiên nhẫn gạt ngón tay Kỷ Thành đang chỉ vào cô, cũng mặc kệ đối phương đã từng là trưởng bối.
"Chú Kỷ, chú cho rằng giờ là lúc nói những lời này?"
Cậu của Kỷ Vô Trần ngồi ở trên sô pha, lúc này đứng lên, híp mắt, sắc mặt không tốt nói: "Thay vì hỏi nó địa chỉ, không bằng chúng ta trói nó lại, mang đến uy hiếp Hùng Bội Lan thì tốt hơn!"
Ông ta vừa dứt lời, Kỷ Thành cũng thấy thích hợp.
Bỗng nhiên nghe được tiếng cười nhạo, nụ cười cô gái mang theo châm chọc.
"Ha? Dùng tôi uy hiếp Hùng Bội Lan? Sợ là đầu óc các người bị úng nước rồi? Các người tin không nhưng trong lòng Hùng Bội Lan, tôi thậm chí còn không có giá trị bằng mười vạn?"
Bây giờ Hùng Bội Lan đã khốn khổ thất vọng, cho dù bảo Hùng Bội Lan lấy mười vạn đến chuộc Tô Yên, phỏng chừng bà ta cũng không đồng ý.
Suy nghĩ này, khiến biểu cảm của Kỷ Thành càng xanh mét.
Tô Yên cũng không để ý đến ông, lấy di động của mình ra, gọi điện cho Hùng Bội Lan.
. . .
Hùng Bội Lan gấp muốn chết, lúc nghe được tiếng chuông điện thoại, cả người hoảng sợ.
Hàn Dũng trừng mắt, tát bà ta một cái.
"Mụ đàn bà thối, bà không tắt máy?!"
Nếu bị cảnh sát tìm được vị trí, tất cả bọn họ sẽ xong đời!
"Tôi..." Hùng Bội Lan ngượng ngùng, ôm mặt nhìn di động, "Tôi tắt ngay, tắt ngay đây..."
Con ngươi Kỷ Vô Trần nheo lại phút chốc, cất tiếng nói, "Ai gọi đến?"
Trong lòng anh, sinh ra một chút chờ mong.
Hàn Dũng nhìn thấy anh đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, sờ cằm, bỗng sinh ra một chút hứng thú.
Hùng Bội Lan tức giận nói: "Tô Yên, con gái tao."
Lúc trước Tô Yên mặc kệ bà ta, không chịu cầu xin giúp bà ta, rốt cuộc trong lòng Hùng Bội Lan cũng khó chịu.
"Kỷ Vô Trần, cũng không phải tao muốn nhằm