Ngón tay cô gái tinh tế đặt trên môi, nhẹ nhàng 'suỵt' một tiếng.
Mọi người không được tự nhiên ngừng thở.
"Alo?"
Điện thoại được kết nối, Tô Yên nhướng mày, hỏi: "Mẹ?"
Hùng Bội Lan sửng sốt, trong lòng mềm mại một chút, "Là mẹ, giờ con đang ở đâu?" Trước tiên bà phải xác định được, Tô Yên có biết chuyện Kỷ Vô Trần bị bắt cóc hay không.
"Con đang ở trường học, không thì ở đâu? Kỷ gia? Chẳng lẽ mẹ không biết bây giờ chú Kỷ xem con như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hay sao?"
Thấy Tô Yên cùng Hùng Bội Lan nói đông nói tây, cậu Kỷ Vô Trần không khỏi sốt ruột.
Kỷ Thành lại nâng tay, ngăn ông ta lại. Ý bảo ông ta bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, trước hết nghe Tô Yên nói thế nào đã.
Hùng Bội Lan thở nhẹ nhõm một hơi, đắc ý cười: "Không sao, kệ ông ta đi, không lâu nữa, ông ta sẽ phải phá sản!"
Hàn Dũng muốn, cũng không phải chỉ là một triệu hai triệu.
Hắn muốn, chính là cả gia sản của Kỷ Thành!
"Có ý gì? Mẹ thành công rồi?" Khi Tô Yên nói chuyện, giọng điệu như có vài phần vui sướng, "Kỷ Thành kia còn gây phiền phức cho mẹ không? Con vốn định hôm nay sẽ đi cầu xin anh trai, thế nhưng anh ta lại không đi học, có phải anh ta đã phát hiện cái gì rồi. . . "
Hàn Dũng nghe Tô Yên nói tới đây, cũng yên lòng, xem ra Tô Yên không ở cùng với Kỷ Thành.
Nhưng cho dù Tô Yên chủ động quy phục, sợ là đối phương cũng sẽ không tin?
Hùng Bội Lan sờ mặt, "Phát hiện thì phát hiện, mẹ đã sớm không vừa mắt thằng nhãi con kia! Con cũng không cần cầu xin nó, khi mọi chuyện chấm dứt, mẹ sẽ đưa con đi!"
Cũng chỉ là nhiều thêm một miệng ăn, hơn nữa Hùng Bội Lan cũng chỉ tùy ý nói.
Đến khi bà ta thật sự lấy được tiền, lúc đó bắt đầu chạy trốn, sao còn có thể nhớ rõ đứa con gái tiện lợi này chứ?
Sắc mặt Kỷ Thành khó coi, ánh mắt cậu Kỷ Vô Trần giống như muốn gϊếŧ chết Tô Yên.
"Đúng rồi mẹ, hôm nay Kỷ Thành gọi điện thoại cho con, hỏi con có biết anh trai đi đâu không, chuyện