"Hức!"
Diệp Tiểu An kêu một tiếng sợ hãi, chật vật ngồi dưới đất.
Một đôi mắt vô cùng hoảng sợ, lăm lăm nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần. Sợ anh đột nhiên nổi điên, đánh cô giống như đánh bọn lưu manh vậy.
"A..."
Không cần trả lời, biểu tình của Diệp Tiểu An, đủ để chứng minh tất cả.
Kỷ Vô Trần trào phúng cười một tiếng, nhìn vết máu trên bàn tay, "Ha" một tiếng, lộ ra thái độ chán ghét.
Đúng lúc này, một bàn tay vừa trắng vừa nhỏ duỗi ra, nắm tay anh, tỉ mỉ lau sạch sẽ những vết máu không thuộc về Kỷ Vô Trần.
Kỷ Vô Trần kinh ngạc.
Sau đó rũ mắt, nhìn cô gái mới đến ngực anh.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt rất lớn, tóc đen xõa ngang vai. Ngày thường vâng vâng dạ dạ, khiến cho người ta chán ghét.
Anh rút về tay, không tiếng động nhìn chằm chằm Tô Yên.
Mà lúc này đây, Tô Yên không bởi vì ánh mắt của anh, sợ hãi cúi đầu xuống, cả người run bần bật.
Mà là thản nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Anh trai, còn không về nhà sao?"
Đáp lại Tô Yên, là ánh mắt hờ hững của Kỷ Vô Trần. Anh xoay người, chậm rãi rời đi.
"Kỷ..." Diệp Tiểu An muốn mở miệng giải thích.
Bỗng nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, lộ ra cho cô một nụ cười cực kì xinh đẹp.
Sau đó bước chân nhẹ nhàng, giống như con mèo nhỏ đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
"Này, cậu tên là gì?"
"Diệp, Diệp Tiểu An..."
Diệp Tiểu An không biết vì sao, rõ ràng trước mặt là cô gái diện mạo xinh đẹp, đơn thuần vô hại. Nhưng mà chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, Diệp Tiểu An liền sinh ra một loại sợ hãi mãnh liệt.
"Diệp Tiểu An đúng không?" Tô Yên gật đầu, cười tủm tỉm chống cằm.
Mềm mại nghiêng đầu: "Hình như cậu thích anh trai tôi?"
"Tôi..."
Diệp Tiểu An kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt đỏ ửng quỷ dị.
Thẹn thùng nói không ra lời.
Giây tiếp theo, thanh âm từ cô gái trước mặt, khiến tim cô bỗng chốc rơi xuống đáy vực, cả người như trong hầm băng.
"Nhưng mà thực xin lỗi, tôi cũng thích anh ấy, cho nên không nghĩ sẽ nhường anh ấy cho