Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

Theo quán tính, Tô Yên lập tức đập vào ngực Kỷ Vô Trần.

Hai người đồng loạt sửng sốt.

Kỷ Vô Trần nhíu mày, nhìn biểu tình thản nhiên của Tô Yên, bình tĩnh nói: "Cô không phải Tô Yên."

Anh dùng câu trần thuật, mà không phải câu nghi vấn.

Hiển nhiên, vô cùng khẳng định suy đoán của mình.

04 ở trong đầu cô nhắc nhở: "Ký chủ đại nhân, hành động của ngài hiện tại, đã rất trái với tính cách bản thân Tô Yên!"

Tô Yên không trả lời, ngẩng khuôn mặt nhỏ không tiếng động đối diện cùng Kỷ Vô Trần.

Một lát, cô hỏi: "Anh trai nhìn thấy gì trong mắt em?"

Kỷ Vô Trần: "..."

Cô gái này ngốc à?

Tô Yên lại hỏi: "Có thấy ngôi sao nhỏ gì đó hay không?"

Kỷ Vô Trần cau mày, trong ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn.

Anh đẩy Tô Yên ra, môi mỏng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."

Bị đẩy ra Tô Yên nhún vai, chậm rì rì nói: "Em mới thấy anh ngu ngốc hơn đấy, không phải anh vẫn luôn chán ghét em và mẹ em làm bộ làm tịch sao? Kỳ thật em cũng rất chán ghét, chỉ vì muốn được anh và dượng yêu thích, em cũng rất buồn rầu."

Cái lý do này, tựa hồ có thể trả lời cho câu hỏi vì sao tính cách Tô Yên đột nhiên thay đổi.

04 ở trong không gian hệ thống, đối mặt với cách trả lời này, cũng có một loại cảm giác không có lời gì để nói.

Thế nhưng lại cảm thấy rất thích hợp?

"Cô có thể tiếp tục đi chứ."

Kỷ Vô Trần tiếp tục đi về phía trước, một đôi chân dài đan xen, đi rất nhanh.

Hiện giờ Tô Yên còn không đến một mét sáu, chỉ có một đôi chân ngắn nhỏ, bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy chậm suốt đường đi.

Cô hoàn toàn không phát hiện, lúc này cô ở trong mắt Kỷ Vô Trần, là bộ dạng ngu ngốc như thế nào.

Thật giống một con mèo chân ngắn, chạy chậm "Bịch, bịch, bịch" ——

Tô Yên tức giận, cô mệt thở hồng hộc, người phía trước đi vui vẻ thoải mái.

Cô dừng tại chỗ, cắn răng nói: "Anh trai, anh có thể đi chậm một chút không?"

Kỷ Vô Trần nhướng mày, đáy mắt nhiễm một chút ý cười, không chú ý sẽ rất dễ dàng bỏ qua.

Anh quay đầu, "Bản thân chân ngắn dựa vào cái gì còn muốn người khác chờ cô?"

Bị

công kích một phen Tô Yên: "..."

"Kỷ Vô Trần!!"

Ồ? Lúc không làm bộ làm tịch, lá gan rất lớn nhỉ?

Kỷ Vô Trần nhướng mày, bản thân cũng chưa phát hiện, bước chân anh chậm hơn rất nhiều.

Tô Yên mệt muốn chết, cô đã bao giờ đi xa như vậy, đặc biệt thể lực nguyên chủ chính là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5.

Mệt thật chứ.

Cô đảo mắt một chút, nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần, bỗng nhiên chạy tốc độ nhanh hơn.

04 nhận thấy được Tô Yên muốn làm cái gì, vội vàng nhắc nhở: "Ký chủ đại nhân, không ——"

Lời còn chưa dứt, Tô Yên lập tức nhảy lên lưng Kỷ Vô Trần.

Cả người Kỷ Vô Trần đều sững sờ, anh không nằm mơ, cái con nhóc thối Tô Yên này, dám nhảy lên lưng anh đúng không?

Sắc mặt anh xanh mét, lạnh lùng ra lệnh: "Tô Yên, cô tốt nhất nên nhanh chóng đi xuống!"

Tô Yên trước kia đã từng sợ anh, nhưng Tô Yên hiện tại không sợ.

Có thể tìm được một cái ghế miễn phí, cô sẽ dễ dàng buông tha ư? Nói đùa!

Nơi này tuy là phố xá sầm uất, nhưng căn bản xe không đi vào được.

Người ở đây đều là người địa phương, cô đi bộ rất lâu, mới đi tới được chỗ này.

Lúc nãy đã nghĩ kỹ rồi, bất luận như thế nào, cô tuyệt đối không có khả năng lại đi bộ trở về.

"Không xuống."

Tô Yên quả quyết cự tuyệt.

Kỷ Vô Trần bị chọc cười: "Tô Yên, cô thật sự nghĩ tôi không đánh phụ nữ có phải không?!"

"Nhưng em không phải phụ nữ, em chỉ là một cô gái nhỏ thôi."

Kỷ Vô Trần cười lạnh, anh chưa từng gặp qua cô gái nào làm anh giận như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện